Vừa mới vào cửa thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang mang theo một đám người vây quanh một người máy bị tổn hại cẩn thận nghiên cứu, trong tay cầm máy tính bảng số kiểu cũ nhanh chóng tính toán.
- Tiến sĩ Uông?
Lâm Dạ trực tiếp gọi tên đối phương, đây không phải là Uông Minh khi đó cùng hắn xông vào trung tâm trí não sao?
Không ngờ lại hắn lại có thể cũng ở đây, hơn nữa gần như còn trở thành người phụ trách chủ yếu nghiên cứu máy móc thông minh.
- Lâm Dạ?
Uông Minh đang tính toán số liệu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bên này:
- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại rồi à?
- Đúng vậy, vận khí tốt nên nhặt được một mạng, các ngươi đang làm cái gì vậy?
Lâm Dạ đi tới trước mặt mấy người, hỏi.
- Đang nghiên cứu mã cơ sở của những máy móc thông minh này, xem có thể tìm được biện pháp đối phó với chúng hay không, nếu như có thể trực tiếp giải trừ trí não khống chế với bọn chúng thì sẽ tốt hơn.
Lúc này, tuy rằng vẻ mặt Uông Minh vẫn tiều tụy như trước, nhưng đã thoát khỏi nỗi đau mất vợ, toàn tâm toàn ý nghiên cứu máy móc thông minh, chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn giảm bớt một chút thống khổ.
Lâm Dạ thức thời không nhắc lại chuyện kia, mà theo đề tài hỏi:
- Vậy hiện tại tiến triển như thế nào? Có cách tìm thấy cách nào không?
Uông Minh lắc đầu, thở dài nói:
- Dụng cụ thiếu thì các chiến sĩ ra ngoài đều sẽ hỗ trợ lấy một ít trở về, nhưng nhân viên về máy móc thông minh còn lại quá ít, chỉ dựa vào mấy người chúng ta rất khó giải mã phức tạp như vậy trong thời gian ngắn, hơn nữa…
Nói xong, hắn lại nhìn qua các nhà nghiên cứu khác.
Trên người mỗi người bọn họ ít nhiều đều đã xuất hiện dị biến, cơ bản đều là cố nén biến dị ăn mòn để làm việc, càng làm chậm tiến độ phá giải.
Nghe thấy lời nói của hắn, ánh mắt của các nhân viên nghiên cứu khác cũng ảm đạm, trầm mặc không nói.
Bọn họ không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, càng không biết con đường tương lai ở đâu, sở dĩ bọn họ liều mạng như vậy chẳng qua là muốn trước khi chết có thể cống hiến vì Liên Bang mà thôi.
- Vất vả mọi người rồi.
Trong lòng Lâm Dạ thở dài.
Xuống đi dạo một vòng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng những người sống sót hiện tại thiếu nhất là cái gì.
Không phải là con người, cũng không phải công nghệ, mà là hy vọng đối với tương lai.
Bây giờ bọn họ giống như là không nhìn thấy hy vọng, lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã xuống.
Nếu đã như vậy.
Vậy hắn sẽ làm cho có hy vọng!
Khoảnh khắc này.
Lâm Dạ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ánh mắt trở nên kiên định.
- Tiến sĩ Uông, ngươi lại đây một chút.
- Sao thế?
Uông Minh kỳ quái nói, nhưng vẫn đi tới trước mặt hắn.
Nhưng một giây sau, một bàn tay đã rơi xuống bả vai biến dị nhô lên của hắn, không đợi hắn phản ứng đã có một luồng năng lượng mãnh liệt từ theo bàn tay tràn vào trong cơ thể hắn.
- Đây là!
Uông Minh khiếp sợ há to miệng, các nghiên cứu viên khác cũng nghi hoặc nhìn qua.
Sau đó bọn họ đã lập tức nhìn thấy dị biến trên vai Uông Minh nhô lên, đang biến mất bằng tốc độ mắt thường thấy được, nhất thời cả đám trợn to hai mắt.
Mới chưa đầy một phút đồng hồ mà thân thể Uông Minh đã khôi phục bình thường, rốt cuộc không nhìn thấy bất cứ biến dị nào nữa.
- Được rồi, xem thử có vấn đề gì khác không?
Lâm Dạ rút bàn tay về, có chút kinh ngạc nói.
Vừa rồi hắn chỉ là thử hấp thu khí tức biến dị trên người Uông Minh, không ngờ lại không chỉ thành công lại, mà còn chữa khỏi biến dị thân thể hắn, biến trở lại bộ dáng nhân loại bình thường.
Tuy rằng không thể biến gen của hắn thành giống như mình không sợ dị biến, nhưng cũng giải quyết được tình hình cấp bách.
Chỉ cần chờ thuốc chứa thông tin gen nguyên thủy được chế tạo ra, vậy mỗi người cũng có thể thức tỉnh bình thường, không cần e ngại khí tức biến dị ăn mòn nữa.
Không nói đạt tới 100% chỉ cần trên 70%, thân thể và não bộ cũng có thể được khai thác thật lớn, đến lúc đó chính là cơ hội cho bọn họ quật khởi!
- Lâm Dạ, cái này...làm thế nào mà ngươi lại làm được?
Uông Minh phản ứng lại, khó có thể tin được nhìn bả vai mình, hô hấp của các nhân viên nghiên cứu khác cũng trở nên dồn dập.
Trong đôi mắt tối tăm của bọn họ dần dần dấy lên ánh sáng mang tên “Hy vọng”.
Thấy thời cơ chín muồi, Lâm Dạ gật đầu với bên cạnh Thẩm Ngưng Ngọc, sau đó nhìn lướt qua mọi người ở đây.
- Các vị, chúng ta đã tìm được biện pháp giải quyết dị biến gen, hiện tại đang tranh thủ thời gian nghiên cứu chế tạo thuốc.
- Nhưng muốn cướp lại căn cứ Tinh Vòng Liên Bang, chỉ dựa vào cái này còn chưa đủ, nên ta cần lực lượng của mỗi người các ngươi.
- Chỉ có tất cả mọi người cùng nhau nỗ lực mới có thể cướp lại mọi thứ và thoát khỏi tinh cầu này!
Âm thanh của hắn bình tĩnh mà lại vang dội, không chỉ quanh quẩn trong tòa nhà xưởng này, mà còn thông qua đài phát thanh trong căn cứ truyền đạt ra khắp căn cứ trên mặt đất.
Những người vốn đã mất đi hy vọng đang chờ chết trong căn cứ, nhao nhao ngẩng đầu lên, trong mắt mờ mịt dần dần nổi lên một tia sáng.
- Đã nghiên cứu ra thuốc giải quyết dị biến gen?
- Có thật không?
- Chẳng lẽ chúng ta sẽ không biến thành quái vật à?
- Thật tốt quá, chúng ta sẽ không chết!
Mọi người nhao nhao đứng dậy, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.
Đội ngũ phi công chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm vật tư cũng vội vàng từ bên ngoài chạy tới phương hướng nhà xưởng nghiên cứu.
Mới chỉ có vài phút, bãi đất trống bên ngoài nhà xưởng đã tụ tập rất nhiều người, không ngừng hỏi han nhau.
Sau đó.
Trong mắt của tất cả mọi người.
Nhân viên nghiên cứu khoa học do Vương viện trưởng dẫn đầu đi ra ngoài, mượn cơ hội này bắt đầu tuyên truyền chuyện về thuốc mới.
Sau khi được chứng thực, đám người nhất thời kích động hoan hô, thay đổi khí tức suy yếu lúc trước, khiến căn cứ vốn tử khí nặng nề đã trở nên náo nhiệt.
Viện trưởng các viện nghiên cứu khác ở phía sau nhìn thấy vậy cũng đều cảm động không thôi.
- Thay đổi này thật sự quá lớn.
- Đúng vậy, nếu không phải có hắn xuất hiện chỉ sợ chúng ta sẽ không thoát khỏi trạng thái như vậy.