- Có lẽ, hắn chính là cứu tinh ông trời phái đến để cứu Liên Bang.
- Ta có dự cảm, đây sẽ là bước ngoặt thật lớn của cả Liên Bang.
- Kế tiếp chắc chắn sẽ bận rộn, không biết bộ xương già này của ta còn có thể chống đỡ được bao lâu.
- Ha ha, người khác muốn bận còn chưa bận, không chừng sau này sử sách ghi lại sẽ có tên của chúng ta cũng nói không chừng.
Tin tức về thuốc trị liệu biến dị gen không thể nghi ngờ là một viên thuốc an tâm thật lớn cho những người sống sót.
Những người vốn đã mất đi hy vọng chờ chết, thay đổi tinh thần, bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho cuộc phản công kế tiếp.
Chiến đấu trình độ cao, phụ trách ra ngoài tìm kiếm vật tư, còn có công việc phòng vệ.
Không có năng lực chiến đấu thì phát huy sở trường của mình, làm một ít chuyện trong khả năng của mình.
- Được rồi.
Bên trong xưởng máy móc.
Trải qua hơn nửa giờ nỗ lực, Lâm Dạ cuối cùng chữa khỏi biến dị trên cơ thể Thẩm Ngưng Ngọc và tất cả các nhân viên nghiên cứu, lau mồ hôi trên trán.
Hắn có thể giúp điều trị.
Nhưng số người trong căn cứ rất đông, muốn trị xong tất cả cần hao phí rất nhiều tinh lực và thời gian.
Hiện giờ thời gian cấp bách, hắn cũng không rảnh, cho nên chỉ có thể thông qua biện pháp này trước ổn định lòng dân.
Chờ thuốc nghiên cứu được phát triển thành công, có thể sản xuất hàng loạt thì bắt đầu liên hệ với những người sống sót trong căn cứ địa khác, thu thêm nhiều nhân tài khác.
Trước đó.
Bọn họ có việc quan trọng hơn cần làm.
Đó chính là vũ khí đối phó với người máy sinh vật, không có vũ khí và trang bị đủ cường đại thì có nhiều người hơn nữa cũng vô ích.
Nghĩ tới đây, Lâm Dạ lập tức nhìn về phía nghiên cứu viên phụ trách nghiên cứu vũ khí trang bị.
- Về phương diện vũ khí, hiện tại, các ngươi có đầu mối gì không?
- Có một ít.
Một ông già đứng dậy.
- Chúng bây giờ ta đang cố gắng nghiên cứu vũ khí hạt, nếu như thành công thì có thể thông qua vũ khí khống chế hạt, trực tiếp phá hủy kết cấu kim loại của người máy sinh vật, cũng có thể làm năng lượng chủ yếu mà chúng ta sẽ phát triển trong tương lai, tuyệt đối vô cùng có tiềm lực không thua gì năng lượng sinh học!
Công nghệ hạt?
Đây thật sự là sự thay thế tốt nhất cho năng lượng sinh học, trình độ nghiên cứu hạt của Liên Bang cũng không yếu.
Nếu như có thể chế tạo ra một nhóm vũ khí mới, quả thật có thể cho bọn họ có được năng lực chống lại những máy móc bạo động kia.
- Còn cần trợ giúp gì nữa không?
Lâm Dạ hỏi.
- Thiết bị, chúng ta thiếu một thiết bị va chạm hạt.
Lão giả không chút nghĩ ngợi nói.
- Được, ta sẽ nghĩ biện pháp lấy giúp các ngươi.
Lâm Dạ nói xong trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài nhà máy.
Cũng nên đi xem thử thực lực của mình bây gi có thể cùng chính diện chống lại những máy móc kia hay không.
…
Rời khỏi xưởng, Lâm Dạ lại đi dạo một vòng quanh căn cứ để quen với môi trường.
Nửa đường vừa vặn gặp phải Lão Đa và vợ chồng lão Giang đang hỗ trợ sửa chữa trong xưởng, dì Mai thì mang theo Bạch Phi Yến ở bên hỗ trợ phân phối vật tư.
Lúc biến cố bắt đầu, độ thức tỉnh gen của bọn họ tương đối thấp, ngay cả cao cấp cũng không tới, lại cách trung tâm khu 70 rất xa, cho nên đều may mắn sống sót.
Đối với các phi công còn sống sót.
Bởi vì người máy sinh vật mất khống chế, mất đi nguồn chiến lực chủ yếu nhất, chỉ có thể lui về phía sau, sử dụng đạn pháo súng ống cướp được từ trong thành, uy lực so với người máy yếu hơn rất nhiều.
Gặp phải máy móc thông minh mất kiểm soát thì còn may.
Nếu gặp phải người máy sinh vật thì cũng chỉ có thể tránh xa, căn bản không thể xâm nhập vào khu nội thành, đây cũng là nguyên nhân vì sao lại xuất hiện việc khan hiếm lương thực.
- Đội trưởng, nếu cứ tiếp tục như vậy thức ăn của chúng ta cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Một thành viên trong đội ngũ chiến đấu tạm thời lo lắng nói.
- Gần đây những máy móc kia vẫn quanh quẩn ở nội thành, căn bản không thể tới gần dược phẩm.
Một người khác nói ngay sau đó.
Lần trước vì vận chuyển vật tư về mà bọn họ tổn thất không ít nhân thủ, đến bây giờ còn bị thương nằm trên giường, căn bản không có dư thuốc.
- Ta biết rồi.
Người đàn ông được xưng là đội trưởng này chính là một đại hán khôi ngô nửa mặt bị nham thạch hóa, lúc này vẻ mặt ngưng trọng nghe các đội viên khác báo cáo.
Bọn họ cơ bản đều đến từ bộ đội người máy và dong binh đoàn, còn có tiểu đội mạo hiểm trước kia, sức chiến đấu bản thân lúc này cơ bản tất cả đều thức tỉnh đến hơn 50%.
Nhưng đối mặt với những cuộc tấn công điên cuồng của máy móc bạo loạn vẫn sẽ cảm thấy vô cùng vất vả.
Nếu không nghĩ biện pháp lấy càng nhiều lương thực và dược phẩm trở về thì chỉ sợ căn cứ này không chống đỡ được bao lâu nữa.
- Kho lương thực gần nhất ở đâu?
Đột nhiên, một tiếng hỏi thăm làm gián đoạn cuộc thảo luận của họ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại thì thấy từ xa có hai người chậm rãi đi tới.
Thẩm Ngưng Ngọc thì dễ nói, dù sao bọn họ ngẫu nhiên sẽ cùng nhau ra ngoài hành động thu thập vật tư.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Dạ bên cạnh cô thì vẻ mặt của bọn họ đồng loạt biến đổi thành kinh ngạc.
Bọn họ rõ ràng nhận ra Lâm Dạ.
Dù sao lúc đó chiếu video toàn cầu bọn họ đều nhìn rất rõ ràng.
Nhưng mà bọn họ lại không biết chuyện Lâm Dạ đã hoàn toàn thức tỉnh.
Sau một lát im lặng thì nghe tiếng đại hán nói:
- Bên kia phố thương mại thành Đông có một trung tâm mua sắm vật tư cỡ lớn, đó là kho lượng thực gần chúng ta nhất, nhưng có rất nhiều máy móc lang thang nên không thể tới gần.
- Thành Đông à?
Đúng lúc tòa nhà nơi nghiên cứu máy va chạm hạt cũng ở bên kia, nếu thuận lợi có thể cùng nhau làm.
- Nếu như lấy được kho lương thực kia thì đủ để chúng ta dùng trong bao lâu?
Lâm Dạ hỏi.
- Ít nhất trong vòng ba tháng không cần lo lắng vấn đề lương thực!
Đại hán trầm giọng nói.
Những người khác nghe vậy cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Ba tháng?
- Hẳn là đủ rồi.
Lâm Dạ trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu lên:
- Thế nào? Có muốn làm một chuyện lớn với ta không?