- Ngươi có nắm chắc không? Nơi đó cũng không phải là đùa giỡn, lúc trước chúng ta thử qua một lần đã tổn thất vài huynh đệ.
Đại hán khẽ nhíu mày, hắn không biết Lâm Dạ lấy đâu ra tự tin này.
Nếu như không nắm chắc hoàn toàn thì hắn cũng không muốn mang theo nhiều người như vậy đi chịu chết.
- Có nắm chắc hay không làm thì mới biết, nhưng mà.
Lâm Dạ nói xong chậm rãi đi tới trước mặt đại hán, đưa tay khoác lên vai hắn.
Đại hán ngay từ đầu còn kỳ quái Lâm Dạ định làm gì, nhưng một giây sau vẻ mặt của hắn đột nhiên biến đổi, giống như con chim sợ hãi lui về phía sau, đồng thời rút súng lục bên hông ra nhắm về phía trước.
Nhưng trước mặt nào còn có thân hình Lâm Dạ, thậm chí ngay cả khẩu súng lục hắn cầm cũng không biết khi nào không cánh mà bay.
Đùng.
Một lòng bàn tay vỗ vào vai hắn từ phía sau.
Đại hán cả người run lên, chỉ cảm giác như có một con mãnh thú hồng thủy đứng ở phía sau, trong mắt hoảng sợ duy trì tư thế nổ súng ngơ ngác tại chỗ.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc mà thôi.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lâm Dạ đã đứng sau lưng đội trưởng nhà mình mà trong tay cầm một khẩu súng lục màu đen.
- Thật nhanh!
Rốt cục có người phản ứng lại, khiếp sợ há to miệng.
Đại hán chỉ cảm thấy mình ở trước mặt Lâm Dạ không chịu nổi một kích, đối phương muốn giết hắn hoàn toàn chỉ cần động một ngón tay.
Phải biết rằng hắn chính là người duy nhất trong căn cứ thức tỉnh đến trên 60 % mà chưa chết, thực lực của tên này rốt cuộc cường đại đến mức nào?
- Sao? Đi cùng ta, có chắc chắn có thể lấy được kho lương thực không?
Lâm Dạ tiện tay buông ra, rắc rắc một tiếng cắm súng lục vào bên hông đại hán.
Đại hán giật mình một cái, nhất thời liên tục gật đầu:
- Có, đương nhiên có! Khi nào đại ca sẽ hành động?
Trong lúc nói chuyện, trực tiếp thay đổi một bộ vẻ mặt lấy lòng, thậm chí ngay cả gọi đổi thành đại ca.
Trở mặt cực nhanh khiến Lâm Dạ thiếu chút nữa không kịp phản ứng.
Vẻ mặt hung ác trầm ổn vừa rồi là giả vờ sao?
- Sáng sớm ngày mai đi, tận lực triệu tập thêm chút nhân thủ, ta nghĩ ta hẳn là có biện pháp đối phó với những máy móc đó.
- Thật sao?
Hai mắt đại hán trợn tròn, sau đó gật đầu:
- Được được được, nếu có thể lấy được kho lương thực kia thì sau này ngươi chính là thân đại ca của Triệu Mãnh ta, còn không mau gọi đại ca cho ta!
- Đại ca!
Các đội viên đồng loạt hô to, âm thanh vang dội thoáng cái đã chấn động những người khác nhìn sang bên này, còn tưởng rằng là thế lực bang phái hung ác nào đó.
Thẩm Ngưng Ngọc đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô vốn tưởng rằng phải dùng vũ lực mới có thể để cho những người này hành động cùng bọn họ, lại không ngờ lại đơn giản như vậy.
Ngắn ngủi nửa ngày đã giải quyết các vấn đề nan giải lớn mà bọn họ gặp phải, mang đến hy vọng và còn thu phục được đám người này.
Chẳng lẽ thật sự giống như cô đã nói lúc trước, Lâm Dạ bẩm sinh thật sự có một luồng khí chất lãnh đạo?
Có lẽ.
Dưới sự hướng dẫn của hắn.
Bọn họ thật sự có thể thành công thoát khỏi nơi này…
- Đi thôi, trời sắp tối rồi quay về nghỉ ngơi cho tốt, có lẽ ngày mai sẽ có một trận đại chiến.
Lâm Dạ dặn dò đám người Triệu Mãnh xong đã trở lại bên cạnh Thẩm Ngưng Ngọc, thật giống như làm một chuyện không đáng kể cỡ nào vậy.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Hai người yên lặng đi cạnh nhau dưới ánh sao, nhìn thân ảnh bận rộn xung quanh,.
Thành thật mà nói.
Thật ra Lâm Dạ cũng không có bao nhiêu nắm chắc có thể thành công cướp lại căn cứ Tinh Vòng Liên Bang.
Cho dù thành công cướp lại thì cũng chưa chắc có thể thoát khỏi tinh cầu này.
Nhưng nếu đã lựa chọn con đường này vậy thì phải kháng chiến đến cùng, chuẩn bị sẵn sàng ngã xuống bất cứ lúc nào, dù cho con đường này gập ghềnh cỡ nào.
- Sau ngày mai, kế hoạch phản công sẽ bắt đầu, cô có sợ không?
- Không sợ, dù sao cũng phải đối mặt.
Thẩm Ngưng Ngọc lắc đầu, tựa như đã sớm quen với việc này.
Sau đó, hai người lại rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, đi bộ trên con đường giữa các tòa nhà.
- Trong khoảng thời gian này, cảm ơn cô đã cứu ta một mạng và còn vất vả chăm sóc ta như thế.
Giọng nói của Lâm Dạ từ từ truyền ra.
Chỉ có cảm ơn thôi sao?
Thẩm Ngưng Ngọc há miệng, trong mắt hiện lên mất mát.
Những gì cô muốn không chỉ là một lời cảm ơn đơn giản.
Nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra tươi cười:
- Không cần, ta chỉ là trả lại nhân tình lần trước ngươi cứu ta mà thôi.
Nói xong cô tăng nhanh bước chân đi vào tầng hầm đã được cải tạo.
Lâm Dạ vốn định gọi cô lại, nhưng lời nói đến bên miệng đã bị hắn nuốt trở về, bình tĩnh đứng ở bên ngoài sân.
- Ồ? Lâm Dạ hắn trở về chưa? Nha đầu Ngưng Ngọc đâu?
Lúc này, bên ngoài vừa vặn truyền đến giọng nói của Lão Đa.
Bọn họ cũng chấm dứt một ngày công tác sửa chữa, từ nhà máy trở về, trong tay còn cầm một túi lương khô đi phân phối.
- Chúng ta cũng vừa mới trở về mà thôi, cô ấy tự mình về phòng nghỉ ngơi trước.
Lâm Dạ quay đầu lại nói.
- Nghỉ ngơi nhanh như vậy sao? Hai người có mâu thuẫn à?
Dì Mai đặt dụng cụ sửa chữa xong, gần như nhìn ra manh mối.
Lão Đa cũng nhướng mày, vẻ mặt hận sắt không thành thép:
- Tiểu tử ngươi sao lại ngốc như vậy, nha đầu người ta mỗi ngày mạo hiểm chạy ra bên ngoài tìm vật tư vì ngươi, đến ăn một mình còn luyến tiếc, tất cả đều vụng trộm nhét cho ngươi chữa thương, còn ngày đêm ở bên giường chăm sóc ngươi, sao ngươi có thể mâu thuẫn với cô ấy?
- Đúng vậy, nhìn xem hiện tại cô ấy đã gầy thành cái dạng gì, chuyện này quả thật là ngươi không đúng, có chuyện gì nên giải thích rõ ràng đi.
Dì Mai nói ngay sau đó.
- Ta…
Lâm Dạ há miệng, lại không khỏi nhìn thoáng qua cửa phòng đã đóng chặt.
Hóa ra.
Có nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian hắn hôn mê như vậy?
Thế nhưng hắn hoàn toàn không biết.
Trầm mặc một lát, hắn cuối cùng hạ quyết tâm đẩy cửa phòng đi vào.
Lại không chú ý tới khóe miệng Lão Đa và Mai di phía sau bỗng nhiên gợi lên ý cười khó hiểu.