Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 304 - Ta Không Để Ý (2)

Chương 304 - Ta Không Để Ý (2)
Chương 304 - Ta Không Để Ý (2)

Đợi đến khi hắn biến mất ở trong cửa, Lão Đa mới thấp giọng nói:

- Nhìn đi, ta đã nói chiêu này có tác dụng, tiểu tử kia chắc chắn nghe theo.

- Chỉ ông có nhiều ý đồ xấu.

Dì Mai lườm lão một cái.

- Mặc kệ nó là gì, chỉ cần có hiệu quả chính là ý hay, biểu hiện của nha đầu kia trong khoảng thời gian này bà cũng không phải không nhìn thấy, nếu chúng ta không đẩy một cái, không biết chúng nó còn muốn kéo dài đến khi nào đây.

- Bớt dong dài, mau trở về, đừng ở đây quấy rầy vợ chồng trẻ người ta.

Nói xong, bước chân hai người chậm lại đi về phía phòng bên kia, cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Phía bên kia.

Lâm Dạ tiến vào phòng, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy Thẩm Ngưng Ngọc đang thu dọn đồ đạc dưới ánh đèn lờ mờ.

- Ngươi đến đây làm gì?

Nghe được động tĩnh, Thẩm Ngưng Ngọc cũng không ngẩng đầu tiếp tục thu thập.

- Đang giận ta à?

Lâm Dạ hỏi.

- Tại sao ta phải giận ngươi?

Thẩm Ngưng Ngọc lần thứ hai quay lưng lại.

Lâm Dạ đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới đi tới ngồi xổm xuống giúp cô thu thập, sau đó chậm rãi mở miệng như lẩm bẩm:

- Ta không biết mình còn có thể sống bao lâu, nên không cho cô quá nhiều hứa hẹn.

- Ta cũng không có bản lĩnh gì, chỉ biết đánh đánh giết giết.

- Ta không biết nói nhiều, đôi khi nói chuyện sẽ làm người đau lòng.

- Ta…

- Ta không để ý!

Thẩm Ngưng Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Trong nháy mắt, cả gian phòng lại lần nữa lâm vào trong yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người hai người, thời gian dường như dừng lại.

- Vậy ở bên ta cô có để ý không?

Lâm Dạ vừa dứt lời thì trước mắt tối sầm lại, một nụ môi mềm mại đặt lên môi.

Màn đêm dần dần buông xuống.

Ánh trăng trắng sáng chiếu rọi mặt đất ẩm ướt.

Những người sống sót làm việc xong nhao nhao trở về chỗ ở, tiếng thở dốc mệt mỏi quanh quẩn bên tai giống như rất mệt.

- Đại ca, đó chính là kho lương thực.

Tại ngã ba ngoại thành trong khu D80, giọng nói của Triệu Mãnh truyền vào trong tai Lâm Dạ.

Sáng sớm.

Bọn họ lập tức mang theo mấy trăm người lẻn vào khu thành thị, mục đích của chuyến đi này là trung tâm mua sắm vật tư thương mại.

Lâm Dạ nhìn theo hướng đó.

Trên con phố thương mại lộn xộn không chịu nổi còn dính vết máu, khắp nơi đều là máy móc thông minh chạy qua chạy lại, nhỏ đến người máy quét rác, lớn đến loại hình vận chuyển hàng hóa.

Càng khó giải quyết chính là, ở gần cửa sau kho hàng của trung tâm vật tư có mấy người máy sinh vật, toàn thân lóe ra ánh sáng.

- Lúc trước chúng ta thử phá vòng vây nhưng không thành công, cũng là bởi vì những người máy kia, hỏa lực chênh lệch quá lớn.

Triệu Mãnh ở bên cạnh thấp giọng nói.

- Ừm.

Lâm Dạ gật đầu, ánh mắt mở ra cường hóa cảm giác, các hạt năng lượng xung quanh chuyển động thu hết vào đáy mắt.

Sau đó khóe miệng hắn nhếch lên:

- Ta có biện pháp đối phó với những người máy kia, máy móc còn lại giao cho các ngươi, có thể làm được không?

- Có thể!

Triệu Mãnh dùng sức gật đầu:

- Các huynh đệ tốt xấu gì cũng thức tỉnh trên 50%, đối phó với những thứ nhỏ nhặt này chỉ như đi đại tiện, đại ca ngươi thật sự có cách xử lý những đại gia hỏa kia sao?

Đối với con người.

Người máy sinh vật chính là đại gia hỏa.

Một cước giẫm xuống có thể giẫm nát con người, hơn nữa rất nhiều máy móc trang bị vũ khí tầm xa cỡ lớn, hỏa lực và đại pháo kiểu cũ mà bọn họ hiện tại cầm cũng không thể so sánh được.

- Yên tâm đi, không nắm chắc ta sẽ không tới, chỉ cần một đội người giúp ta kiềm chế chúng nó là được.

- Được, lão tam ngươi mang theo một đội hỏa lực hạng nặng yểm hộ, những người khác chuẩn bị hành động!

Triệu Mãnh hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, từng tiếng ra lệnh, người phía dưới bắt đầu nhanh chóng bố trí, dần dần tán ra xung quanh cửa sau kho vật tư.

Ở tầng sau lại sắp xếp đại pháo và tay súng bắn tỉa, chờ đợi tiến hành trợ giúp từ xa.

- Xông lên!

Hít sâu một hơi, Triệu Mãnh mặc áo giáp thép chống đạn một mình lao ra khỏi ngõ nhỏ, chạy về phía xe bọc thép chở hàng phía trước.

【Cảnh báo! Phát hiện kẻ xâm nhập!】

【Kẻ xâm nhập! Tiêu diệt! 】

Toàn bộ máy móc trong phạm vi đều được kết nối với nhau, chỉ cần một máy móc phát hiện bọn họ thì những máy móc khác ở gần đó cũng nhao nhao lóe lên tia đỏ, nhanh chóng tụ tập bên này, tiếng nổ ầm ầm làm cho cả đường phố đều chấn động kịch liệt.

- Nổ súng!

Cùng với tiếng ra lệnh đại pháo phía sau bắn ra, điên cuồng bắn về phía những máy móc thông minh xông lên, hai bên chiến đấu hết sức căng thẳng.

【Phát hiện dấu hiệu của sự sống, bắt đầu kích hoạt chế độ tiêu diệt】

Ầm ầm ——

Rốt cục, những người máy sinh vật kia cũng động theo.

Thân người máy khổng lồ ngạo nghễ đứng thẳng, vũ khí năng lượng trên người điên cuồng tấn công, làm cho trong lòng mọi người căng thẳng chuẩn bị tránh né.

Nhưng nhưng vào lúc này.

Một bóng người cầm kiếm quang nhiệt năng xẹt qua.

Trực tiếp từ mái nhà bên cạnh nhảy về phía một người máy tầm xa đang tích trữ năng lượng.

- Năng lượng của ngươi ta nhận lấy!

Vẻ mặt Lâm Dạ ngưng tụ, vũ khí trong tay đột nhiên bộc phát nhiệt năng khủng bố từ trên xuống dưới, hung hăng cắm vào khe hở trước ngực của người máy kia, tia lửa văng khắp nơi xuyên qua trong Hạch Tâm Năng Lượng.

Ầm ầm!

Người máy tầm xa nửa quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy kịch liệt, giống như có hồ quang lóe ra.

Mà năng lượng trong hạch tâm của nó cũng theo khe hở bị ngang ngược rút ra, tràn vào trong thân thể Lâm Dạ.

Năng lượng bị rút khô, người máy tầm xa cũng hoàn toàn mất đi động lực, ánh sáng trên thân máy ảm đạm, ong một tiếng ngã xuống, biến thành một đống sắt vụn nhìn không vừa mắt.

Đúng vậy!

Đây chính là biện pháp duy nhất Lâm Dạ nghĩ đến có thể đối phó với người máy sinh vật.

Bởi vì người máy sinh học cần năng lượng sinh học để cung cấp năng lượng, hơn nữa tốc độ tự khôi phục rất chậm. Khác với máy móc thông minh, chỉ cần có thể cắt đứt thậm chí phá hư hạch tâm của chúng, vậy chúng cũng chẳng qua là một đống sắt vô dụng và tổ chức sinh học mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment