Không ai trong số họ biết thiếu niên đầu têu tất cả chuyện này viết chữ "cho phép”, mà đau đớn than:” Tuyên truyền thật phí tiền.”
Nửa tháng tuyên truyền ( Thiếu niên Trung Quốc tuyết) không ngờ hao phí bằng đánh một trận chiến có quy mô tầm trung.
“ Nhưng hiệu quả rất rõ ràng ạ, chúng ta phát động toàn bộ mật điệp phân tán trên khắp lãnh thổ Đại Minh mới có được thanh thế này, bây giờ tình thế rất có lợi cho huyện Lam Điền ta, những thiếu niên có tố chất cao theo yêu cầu của huyện tôn nhất định kéo nhau tới góp sức.” Thời gian qua Dương Hùng rõ ràng cười nhiều hơn hẳn, tựa hồ chấp niệm trong lòng đã tiêu trừ, giống như huyện tôn nói, bất kể thế nào cứ làm một hồi thật oanh liệt là được, về phần hậu quả .... Thiếu niên nếu suy xét tới hậu quả rất lâu sau mới xuất hiện thì có còn là thiếu niên không?
“ Nói thì nói thế, chúng ta vẫn phải tiết kiệm một chút, năm nay với chúng ta mà nói thì không phải là một năm mưa thuận gió hòa, lương thực sụt giảm một nửa rồi.” Vân Chiêu gập văn thư đã phê duyệt đưa cho Dương Hùng, trận chiến văn hóa không ngờ tốn kém chẳng thua gì gươm đao súng đạn:
“ Những gia súc mà thành Lam Điền gửi về đã sắp tới, Quan Trung gặp thiên tai, thành Lam Điền lại được mùa lớn, năm nay chúng ta không cần chi viện quân lương cho thành Lam Điền nữa. Chỉ riêng khoản này thôi là chúng ta đã tiết kiệm được không ít, thêm vào sáu vạn còn cừu, một vạn con trâu họ đưa về, ti chức tính rồi, dư sức bù vào chỗ thiếu hụt.”
“ Các thương đội cũng biết năm nay huyện ta gặp nạn, chuyên môn gửi về lượng lớn hàng hóa, thương thuế sẽ đạt kỷ lục mới.” Dương Hùng phấn chấn nói:
“ Dù thế nào chúng ta cũng gặp thiên tai, người thiệt hại lớn nhất là bách tính tầng chót, trong khi chính sách đưa ra, họ lại là tầng lớp được lợi muộn nhất . Ngoại trừ một số nơi cần trọng điểm chú ý, những nơi khác giảm ba thành chi phí, chúng ta cũng phải biết học cách thắt lưng buộc bụng. Nhất là Mật điệp ti, ngân sách cho bọn họ không thể vô độ như vậy nữa, ta nghe nói khuê phòng của Chu Quốc Bình trải đầy lụa là, không dùng đèn dầu mà dùng nến cá kình, ngươi đã hỏi vì sao chưa?” Vân Chiêu nghiêm khắc hỏi:
Dương Hùng cúi người bẩm báo:” Huyện tôn, Chu Quốc Bình đã về Ngọc Sơn, được Giải Trại tra hơn mười ngày, không hề tra ra chuyện tham ô tiền thuế của dân, hiện giờ đang đợi phân phối nhiệm vụ, nói ra huyện tôn ngó lơ cô ấy gần hai tháng rồi ạ.”
Nhắc tới chuyện này Vân Chiêu tức giận vỗ bàn:” Cô ấy không biết kiếm một nam nhân tốt mà gả đi à, nhất định muốn vì một nữ nhân mà chôn vùi mộng tưởng và tiền đồ của mình.”
Dương Hùng cân nhắc một lúc mới dám nói:” Huyện tôn ... Kỳ thực chuyện của Chu Quốc Bình không phải là ngoại lệ, nhiều học tỷ chức vị cao của Vũ Nghiên viện, Dân chính ty, cùng với bí thư giám của chúng ta, đại đa số đều có khuynh hướng này.”
“ Cái gì? “ Vân Chiêu giật nảy mình, lần đầu tiên y nghĩ thấy chuyện này:” Sao lại có chuyện đó?”
Dương Hùng cười khổ đồng thời cũng rất cảm thông:” Thực ra cũng dễ hiểu thôi, huyện tôn nghĩ mà xem, bọn họ dung mạo không tốt, đã thế còn chức cao quyền trọng, nam nhân nào dám cưới về ạ? Mà dù có nam nhân dám, cũng cần các cô ấy chấp nhận mới được, với nhà bách tính bình thường mà nói, chuyện hôn phối thì dung mạo là thứ yếu, nhưng họ chịu cưới bách tính bình thường sao? Huyện tôn, chuyện này ti chức thấy nên mắt nhắm mắt mở cho qua vậy.”
Vân Chiêu hai tay ôm đầu, gục mặt xuống bàn giọng bi thảm nói:” Vậy là xong rồi, ta đã nhìn thấy mai này sử quan sẽ đánh giá thế nào về đám người chúng ta ... Nam thì hào sắc như quỷ, nữ thì đều ... Ôi, toàn những đứa không ra làm sao ...”
“ Huyện tôn đó là chỉ các tốt nghiệp sinh khóa trước, bọn ti chức không thế.” Dương Hùng kiêu ngạo nói:
Vân Chiêu liếc hắn một cái, cảm thấy chán hơn, học sinh khóa sau của thư viện chỉ được cái đẹp mã thôi, y đứng dậy đi thăm hai nhi tử của mình.
Đúng thế, một tháng trước Tiền Đa Đa sinh ra được một nam, tên gọi Hiền.
Nếu như nói Vân Chương ra đời khiến toàn tộc hân hoan cổ vũ thì Vân Hiền xuất hiện khiến toàn bộ Vân thị cuống hoan.
Bởi điều này đánh giấu Vân thị bản tộc qua nhiều đời không còn đơn truyền nữa, huyết mạch cường hãn của Vân thị cuối cùng cũng có thể khai chi tán diệp rồi.
Vân Nương nay mỗi ngày trừ không ngừng thắp hương cho tổ tiên ra thì thích chạy qua chạy lại giữa phòng hai nhi tức. Tôn tử đầu tiên vừa mới lớn một chút, mủm mĩm nhìn thấy đã yêu, tôn tử thử hai đã khóc oe oe chào đời, ngay từ bé đã nhận ra đường nét đứa bé này tinh tế thanh tú, giống mẹ nó.
“ Phùng Anh khi có hỉ thì cái gì cũng ăn, cho nên đứa bé cường tráng một chút, còn con, khi có hỉ chỉ ăn hoa quả như khỉ vậy, mẹ đưa tới canh gà cũng không ăn, lén lút đem đi nuôi lợn, cho nên mới sinh ra đứa bé như con khỉ” Vân Nương bế tiểu tôn tử thấy nhẹ bẫng thì mắng Tiền Đa Đa, vì Vân Chương chào đời những bảy cân ba, còn Vân Hiền chỉ được có bốn cân hai thôi, quá gầy:
Không ai dám đắc tội với Vân Nương, Vân Chiêu cũng không dám, còn Tiền Đa Đa sau khi có con thì suốt ngày cười như đóa hoa, suốt ngày ở bên con, sợ buông tay ra một cái thì con biến mất, làm gì có thời gian rảnh giận bà bà.
Vân Nương miệng chê bai Tiền Đa Đa thế thôi, chứ bế tiểu tôn tử không nỡ rời đi, ánh mắt nhìn đứa bé như muốn hòa tan vậy.
Có tôn tử rồi, nhi tử thành không đáng tiền nữa, đối với các trưởng bối mà nói, nhi tử là công cụ sinh con đẻ cái, giá trị lợi dụng không còn, tất nhiên là bị đá sang một bên.
Vân Chiêu sốt ruột đợi mẹ lưu luyến rời tôn tử rồi mới có cơ hội bế con, song y chưa dám bế hai đứa một lúc, con còn nhỏ, chưa tới lúc coi mình là thủ môn ôm bóng.
Ba cha con, nói ra thật uy phong.
Không giống ba phu thê, nói ra bị người ta thóa mạ.
“ Giờ chàng có những hai nhi tử rồi, tương lai đủ cho chàng phiền lòng.” Tiền Đa Đa thay tã cho nhi tử đợi Hà Thường Thị chăm chỉ mang đi giặt mới dựa vào đệm liếc xéo trượng phu:
“ Có gì mà phiền, cha nó là cường đạo, nhi tử có thể làm cường đạo vương, mã tặc vương, không thì hải tặc vương, thiên hạ rộng lớn như thế, đủ cho bọn chúng tung hoành, chỉ có những đứa ăn hại nhất mới phải chảy dãi nhìn gia nghiệp do cha nó để lại.”
“ Mong rằng chàng có thể giải được nan đề mà vô số đế vương hùng tài đại lược không làm nổi.”
Vân Chiêu bĩu môi:” Đến ta cũng chẳng muốn ngồi ở vị trí đó lâu nữa là, già rồi sẽ lẩm cẩm, ta sẽ rời đi trước khi lẩm cẩm, tuyệt đối không muốn chết già ở vị trí đó, không khéo thì xác vứt đó, nhi tử chỉ mải đánh nhau. Ta còn muốn chúng đem ba người chúng ta khi mới chết, còn tươi, chôn cùng nhau tới thế giới khác có người chiếu cố. Còn bọn chúng thì xem tạo hóa.”
Tiền Đa Đa cười ngọt ngào, kéo Vân Chiêu nằm xuống song song với mình đặt nhi tử ở giữa, hạnh phúc nói:” Nếu chàng đã có chủ ý, thiếp chỉ nuôi con lớn, cái khác thiếp mặc.”
Vân Chiêu đưa tay dò dẫm thân thể đầy đặn của Tiền Đa Đa:” Nàng nghĩ nhiều rồi, ta tin con ta.”
Cứ thế hai phu thê nằm nhìn đứa bé, giống bao bậc cha mẹ trên đời này, không biết tưởng tượng ra bao nhiêu tương lai to lớn giành cho nó.
Vân Chiêu buổi sáng thức dậy ợ một cái đầy vị sữa, áy náy nhìn nhi tử, rón rén rời phòng ngủ.
Nhập thu rồi, Ngọc Sơn lúc nào cũng có sương.
Mỗi khi có sương mù từ trên núi xuống, Vân Chiêu rất thích đứng trong sương mù, để hơi nước lành lạnh đó bao bọc thân thể, có cái lợi lớn là không cần lấy nước rửa mặt, đứng trong sương một lúc, mặt ngưng kết thành nước, lau qua đi, tinh thần khoan khoái.
Đứng một lúc thôi chứ đứng lâu chẳng khác gì chịu tội.
Chu Quốc Binh đứng trong sương mù rất lâu, nàng vẫn quật cường đứng đó, thấy Vân Chiêu liền quỳ một gối, đầu vẫn ngẩng nhìn y chằm chằm:” Huyện tôn, Chu Quốc Bình tới thỉnh tội.”