Chương 77: Chương 77
Chương 77: Chương 77Chương 77: Chương 77
Thời Doanh tò mò cầm lấy túi giấy.
Cái túi còn chưa mở ra đã bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng cướp đi.
Lòng hiếu kỳ của Thời Doanh bị kích thích càng lớn, trêu chọc nói: 'Ơ, tôi không nhìn lầm chứ, Phó tổng giám đốc đây là mua quần áo cho phụ nữ sao?"
Thấy Phó Tự Trì không phản bác, Thời Doanh lại càng kinh ngạc,'Không thể nào, cậu thật sự có phụ nữ?"
"Cô gái nào, tôi đã gặp qua chưa? Cái này cũng không nói cho tôi biết, thật sự là không coi tôi là anh em tốt mài”
Thời Doanh càng nói càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ba năm, đây là lần đầu tiên thấy Phó Tự Trì có hứng thú với một người phụ nữ khác ngoài Lê Sơ.
Chờ đãt Người phụ nữ kia không phải là Lê Sơ chứ...
Thời Doanh nhớ tới tình huống Phó Tự Trì nghe Lê Sơ gặp nguy hiểm lập tức lập tức đi cứu, hiển nhiên là không buông bỏ được cô.
Thời Doanh do dự mở miệng: 'A Tự, chẳng lẽ cậu và Lê Sơ?"
Phó Tự Trì đạp chân ga, lạnh lùng nói: "Biết đoán như vậy, không đi viết sách thật đáng tiếc."
Thời Doanh nghe xong lời này thở phào nhẹ nhõm.
Lê Sơ đã có vị hôn phu, giữa bọn họ nếu là có quan hệ thân mật thì thật sự không thích hợp. Sau khi đưa Thời Doanh về nhà, Phó Tự Trì đặt túi giấy màu trắng lên ghế lái phụ.
Anh nhìn cái túi hơi xuất thần, nhớ tới chủ nhân của cái túi, ánh mắt ý vị không rõ.
Lê Sơ trở lại phòng trọ, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Từ Tử Khâm, nghĩ có thể là cô ấy vê bên cha mẹ.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Lê Sơ lập tức nằm xuống ngủ.
Đầu óc hỗn loạn, mũi cũng khó chịu.
Vừa tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Lê Sơ cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi sáng.
Cô thế nhưng ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.
Đây là tình huống chưa từng có.
Lúc Lê Sơ đi toilet rửa mặt vẫn không thấy bóng dáng Từ Tử Khâm, cô cầm lấy điện thoại di động gửi cho Từ Tử Khâm một tin nhắn.
Lê Sơ: [ Tử Khâm, cậu trở về bên nhà cha mẹ sao? ]
Không bao lâu, Từ Tử Khâm lập tức trả lời tin nhắn.
Từ Tử Khâm: [ Đúng vậy, cậu không ở đây, mình ở một mình có chút sợ hãi. ]
Từ Tử Khâm: [ Có phải cậu đã trở lại hay không? Vậy mình cũng trở về đây, ở nhà đợi luôn bị cha mẹ trách mắng, mình cũng phiền muốn chất. ]
Từ Tử Khâm vốn là người Lạc Thành, chẳng qua nhà cha mẹ ở cách trường học quá xa, cô lập tức chủ động dọn ra ngoài thuê chung với Lê Sơ. Lê Sơ cũng rất cảm kích cô ấy, nếu không có Từ Tử Khâm thì cô cũng chỉ có thể chen chúc trong phòng đơn.
Lê Sơ: [ Mình về làm chút việc, buổi chiều sẽ đi. ]
Từ Tử Khâm: [ A? Nhanh như vậy lại muốn về quê sao? Trong nhà cậu có phải xảy ra chuyện gì hay không, có việc nhất định phải nói cho mình biết, chúng ta là bạn bè tốt nhất, nhất định phải cùng nhau chia sẻ. ]
Lê Sơ cười khổ một tiếng.
Chuyện của cô không ai có thể chia sẻ vì cô.
Lê Sơ: [ Không có chuyện gì, không cần lo lắng, hai ngày nữa mình sẽ vê. ]
Từ Tử Khâm: [ Được rồi, vậy cậu trở về nhớ nói cho mình biết nha, yêu cậu. ipg ]
Lê Sơ trả lời một cái biểu cảm đồng ý.
Trước khi đi, cô phải thay quần áo ngày hôm qua, giặt sạch phơi lên.
Lê Sơ tìm một vòng ở nhà cũng không thấy túi giấy màu trắng ngày hôm qua.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô mới nhớ ra cái túi kia bị cô để lại trên xe Phó Tự Trì.
Tối hôm qua cô vội vàng chạy trốn, căn bản không có bận tâm.
Chiếc váy liền màu đỏ rượu kia là bộ quần áo đắt tiền nhất cô từng mua, thật sự không nỡ vứt bỏ như vậy, huống hồ, đó cũng là bộ quần áo cô cố ý mua để đặt tiệc cưới, đối với cô mà nói có ý nghĩa đặc thù.