Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78: Chương 78

Chương 78: Chương 78 Chương 78: Chương 78Chương 78: Chương 78

Lê Sơ mở wechat của Phó Tự Trì, rối rắm gửi một tin nhắn.

Lê Sơ: [ Phó tổng, trên xe ngài có phải để quên một túi giấy màu trắng không? ]

Tin nhắn vừa gửi đi, cô lập tức rút về.

Chỉnh sửa lại một chút, đổi "Phó tổng" thành ”A Tự”.

Cô luôn không quen gọi anh thân mật như vậy, tình nguyện tôn kính gọi anh một tiếng Phó tổng.

Nhưng không có cách nào, cô cầm tiền của anh, phải dựa theo sở thích của anh mà phụng bồi.

Không bao lâu, Phó Tự Trì lập tức trả lời tin nhắn.

YC: [Ừm. ]

Lời ít ý nhiều, tựa hồ đánh thêm một chữ cũng là lãng phí thời gian.

Lê Sơ không quan tâm giọng điệu của đối phương có lạnh nhạt hay không, chỉ cần quần áo không bị mất là tốt rồi.

Lê Sơ: [ Bây giờ anh có tiện không? Có thể mang tới giúp tôi được không? ]

Khung wechat tựa hồ đình trệ, thật lâu không thấy đối phương trả lời tin nhắn.

Có lẽ là đang bận rộn, Lê Sơ nghĩ như vậy.

Cô nhẫn nại chờ đợi, mười phút sau, trên hộp thoại nhảy ra một cái tin nhắn. [ Không tiện, em tự mình tới lấy. ]

Ánh mắt Lê Sơ ảm đạm vài phần.

Cô biết Phó Tự Trì cố ý, nhưng cô cũng không có cách nào, Phó Tự Trì bảo cô tự mình đi lấy, như vậy cô cũng chỉ có thể làm như vậy, trừ phi cô không muốn bộ quân áo đó.

Lê Sơ: [ Được, sau khi từ quê về tôi sẽ đi lấy, phiền anh bảo quản giúp tôi. ]

Đối diện không đáp lại, Lê Sơ cũng cất điện thoại đi.

Sau bữa trưa, Lê Sơ ngồi tàu điện ngầm đến nhà ga, có lẽ tối hôm qua mắc mưa nên bị cảm, cô ngồi lên xe buýt ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã đến nơi.

Trong thành phố nhỏ cũng không có tàu điện ngầm, Lê Sơ chỉ có thể ngồi xe buýt đi bệnh viện, đợi đến lúc phòng bệnh thì trời đã tối đen.

Mẹ cô Phùng Ngọc Dung đang thu dọn đồ đạc ngày mai phải mang đi, thấy Lê Sơ trở về vội vàng buông quần áo trong tay xuống nghênh đón con gái, trong mắt lộ ra đau lòng: "Sơ Sơ, đã khiến con chịu ủy khuất rồi."

Lê Sơ lắc đầu nhẹ nhàng cười: "Mẹ, con không sao."

Cô đi tới trước giường bệnh, nhìn thoáng qua vết thương trên trán cha, quan tâm nói: "Cha, đầu còn choáng không?”

Lê Diệu Tường vội chối: "Không sao, sức khỏe cha rất tốt, phòng bệnh này ở thêm một ngày thì phải tốn thêm một ngày."

Lê Sơ: "Cha, chuyện tiền nong cha không cần lo lắng, con đã mượn được năm trăm vạn, ngày mai trở vê nhà, con sẽ trả tiền lại cho bọn họ, về sau chúng ta sẽ không bao giờ bị bọn họ khi dễ nữa."

Phùng Ngọc Dung cả kinh: "Sơ Sơ, con mượn ở đâu nhiều tiền như vậy?"

Năm trăm vạn, con số lớn như vậy, ai có thể dễ dàng cho họ mượn? Lê Sơ không hề đề cập đến ước định của cô và Phó Tự Trì, chỉ bịa ra một lời nói dối: "Là bạn học của con, nhà anh ấy mở công ty, rất có tiền."

"Nhưng nhiều tiền như vậy, chúng ta cũng không trả nổi mà?— Phùng Ngọc Dung bất đắc dĩ nói.

Lê Sơ rót một ly nước, mím môi,'Tiên này không vội trả, chờ đến khi bắt được người lừa cha, nhà chúng ta cũng có thể trả tiền."

Phùng Ngọc Dung không hiểu pháp luật, nghe con gái lời nói cảm thấy rất có đạo lý, chỉ cần bắt được người, tiền này đương nhiên không cần nhà bọn họ chịu thay nữa,'Chỉ ngóng trông có thể sớm một chút bắt được người..."

Trong lòng Lê Sơ biết cho dù bắt được tên lừa đảo kia, số tiền này hơn phân nửa cũng không lấy lại được, năm trăm vạn khẳng định tên kia đã tiêu xài hết, bắt được cũng chỉ là phán vài năm tù, nhưng món nợ này lại chỉ có thể do nhà bọn họ cõng.

Tuy Phó Tự Trì không muốn cô trả tiền, nhưng lại dùng một cách khác để ép buộc cô, số tiền này, chung quy phải trả hết mới có thể đứng thẳng người.
Bình Luận (0)
Comment