Mắng một câu, Lâm Dật lái xe vào trong trấn.
Tùy tiện mua một số món ăn, sau đó đi về cửa hàng bách hóa lớn nhất trong trấn.
Tuy tên tuổi rất vang dội, nhưng diện tích còn không lớn bằng biệt thự số 1 của Lâm Dật.
Một số đồ vật đặc biệt chắc chắn sẽ không mua được.
Chỉ có nhu yếu phẩm giá rẻ, sữa bột đắt nhất cũng chỉ có 28 tệ một túi.
Người uống hẳn là sẽ không được ngon lắm, nhưng cho heo ăn thì được.
“Chú Lâm.”
Ngay lúc Lâm Dật đang mua sữa bột, nghe thấy có người gọi mình, nhìn lại thì phát hiện là Diêu Bác Văn.
Ngoài ra, còn có mấy đứa nhỏ gần giống như nó, cùng với nữ giáo viên tên là Đỗ Dao kia cũng ở đây.
Cách ăn mặc của Đỗ Dao không hợp với người trên trấn.
Áo khoác, quần bò, bốt màu đen.
Mang đến cho người ta một loại cảm giác hiên ngang, tràn ngập cá tính.
“Hôm nay không lên lớp sao?” Lâm Dật hỏi.
“Cô Đỗ mang chúng cháu tới đây để mua chổi và cây lau nhà, ngày mai sẽ quét dọn vệ sinh lớp học.”
Lâm Dật gật gật đầu, mắt nhìn đồ mà bọn chúng đang cầm trên tay, liền hiểu rõ mọi chuyện.
Lúc mình còn đi học cũng như vậy, định kỳ phải đóng phí giao ban, sau đó mua đồ rồi quét dọn sạch sẽ lớp học.
“Đã mua xong hết chưa, tôi đưa các người trở về.”
“Không cần đâu Lâm tiên sinh, trường học cách đây cũng không xa, tôi đưa bọn chúng trở về là được.” Đỗ Dao ngượng ngùng nói.
“Có không ít đồ đâu, các người cầm cũng không tiện, vừa lúc tôi cũng không có việc gì.”
“Vậy thì cảm ơn anh.” Đỗ Dao ngượng ngùng nói.
“Khách sáo làm gì chứ.”
Lâm Dật mua một hộp sữa bột, lại mang theo những thứ khác, cùng mấy người Đỗ Dao ra ngoài, rồi bỏ tất cả mọi thứ lên trên xe.
“Cô Đỗ!”
Ngay lúc Lâm Dật lên xe, chuẩn bị đưa cô về trường học, chợt nghe có người nói chuyện.
Nhìn lại thì thấy ba người đang đi tới từ phía sau.
Lâm Dật còn có ấn tượng với một người trong đó, chính là người bị mình đánh cho một trận mấy ngày trước, Địch Hiểu Lượng.
Nhìn thấy ba người đi tới, Đỗ Dao theo bản năng đứng lùi ra sau, đem nửa người giấu sau lưng Lâm Dật.
Những người khác khi nhìn thấy ba người tới, đều tránh qua theo bản năng.
Tên Lưu Đông Minh này không dễ chọc, vẫn là cách xa cậu ta một chút thì hơn.
“Lão đại, chính là hắn đã đánh gãy chân Lão Bát.” Địch Hiểu Lượng chỉ Lâm Dật nói.
Lưu Đông Minh nhìn Lâm Dật, “Người anh em, cậu đánh người của tôi còn chưa tính, giờ còn muốn cướp người mà tôi nhìn trúng, có phải là có chút quá phận rồi hay không?”
Lâm Dật nhướng mày nhìn ba người Lưu Đông Minh.
“Một đám đần độn.”
Mắng xong, Lâm Dật nói với Đỗ Dao và Diêu Bác Văn, “Lên xe đi, không cần quan tâm đến bọn họ làm gì.”
Nhìn thấy Lâm Dật mắng Lưu Đông Minh, người bên cạnh đều bị dọa sợ.
Người này cũng quá điên cuồng rồi.
Lúc trước thì đập cửa hàng của Vu Đức Cường, hiện tại lại tới trêu chọc Lưu Đông Minh, đây không phải là đi tìm đánh sao.
“Con mẹ nó cậu mắng ai đó!”
Địch Hiểu Lượng chạy về trong xe, lấy ra một thanh sắt, “Có tin tôi giết chết cậu hay không!”
“Cái đuôi này của anh đúng là rất được nha.” Lâm Dật cười ha hả nói: “Vài ngày trước lúc quỳ xuống đất cầu xin tôi cũng không thấy anh như vậy.”
“Cậu đừng nhắc đến chuyện ngày đó nữa.” Địch Hiểu Lượng chỉ Lâm Dật nói: “Con mẹ nó cậu mắng đại ca tôi, có tin tôi giết chết cậu không!”
Lâm Dật chỉ vào Lưu Đông Minh, nói:
“Đại ca anh cũng không dám giả trang như vậy, anh thì là cái gì? Nếu như anh dám động một cái, tôi sẽ đánh gãy hai đùi của anh, không tin thì có thể thử một chút.”
Vừa nghĩ tới chuyện mấy ngày trước, Địch Hiểu Lượng lập tức không dám động nữa.
Bên mình chỉ có ba người, có thể đánh được cậu ta hay không cũng là một vấn đề.
Lâm Dật không quan tâm đến ba người nữa, đưa mấy người Đỗ Dao lên xe.
“Anh Đông, bây giờ làm sao bây giờ, nhiều người như vậy còn đang nhìn kìa.” Địch Hiểu Lượng nói.
“Lên xe, đem xe chặn ngang lại, tôi muốn xem bọn họ đi thế nào.”
Nói xong, Lưu Đông Minh nhìn một người khác rồi nói: “Gọi ít người tới, hôm nay tôi phải nói chuyện với cậu ta một chút.”
“Đã biết, anh Đông.”
Ba người lên Magotan, Địch Hiểu Lượng lái xe chắn ngang giữa đường, không định để Lâm Dật rời đi.
“Chú Lâm, bọn họ chặn đường rồi.” Diêu Bác Văn ngồi ở phía sau, nói.
Lâm Dật thò đầu ra từ cửa sổ xe.
“Đây là có ý gì, không dám giả trang, liền lấy xe ngăn cản sao?”
Địch Hiểu Lượng cũng thò đầu ra, lớn tiếng nói: “Cậu không phải cảm thấy mình trâu bò sao, lão tử hôm nay sẽ dừng xe ở đây, tôi xem xem cậu làm sao để đi qua!”
“Sao vậy, chuẩn bị kêu người đến sao?”
“Đúng vậy, nếu như cậu giỏi thì đừng có đi, chúng ta ở lại luyện tập một chút.”
“Anh muốn tôi chờ ở đây thì tôi phải nghe anh sao?”
“Không nghe cũng được, vậy tự nghĩ biện pháp rời đi đi.”
“Nhưng anh chặn đường rồi còn gì.”
“Không phải cậu cảm thấy mình rất giỏi sao, đường cái rộng như vậy, cậu lái qua là được.”
“Sao thế? Chán sống rồi? Không sợ tôi đâm chết anh sao?”
“Tới đi, nếu giỏi thì cứ đụng, tôi xem cậu có lá gan này hay không.” Địch Hiểu Lượng nói lên.
Lâm Dật quay đầu vào, đóng cửa cửa sổ xe lại, nhìn Đỗ Dao, nói: “Cô thắt dây an toàn lại đi.”
“Hả, thắt dây an toàn sao?”
Lâm Dật gật gật đầu, sau đó nói với đám nhóc Diêu Bác Văn ngồi ở hàng sau:
“Hàng sau cũng có dây an toàn, mấy cháu cũng thắt vào đi.”
“Vâng, chú Lâm.”
Đỗ Dao vừa thắt dây an toàn vừa nơm nớp lo sợ.
Một loại dự cảm xấu bỗng xuất hiện.
Cùng lúc đó, xe của Lưu Đông Minh vẫn còn dừng ở giữa đường.
Không chỉ có ngăn cản xe của Lâm Dật mà xe của những người khác cũng đồng bị ngăn ở bên ngoài.
Nhưng sau khi biết là xe của Lưu Đông Minh, tất cả đều quay đầu xe, chọn đi đường khác.
“Anh Đông, tôi đã liên hệ người, sẽ tập trung ở đây, lập tức tới ngay.” Một tiểu đệ khác của Lưu Đông Minh nói.
Lưu Đông Minh đốt điếu thuốc, nói: “Đến lúc đó đi lên vây lại cho tôi. Hôm nay nếu như tôi không đánh gãy một chân cậu ta, tôi sẽ không mang họ Lưu nữa!”
“Anh Đông, vạn nhất cậu ta chạy thì làm sao bây giờ?” Địch Hiểu Lượng nói.
“Chạy thì đuổi theo, đừng nhìn xe của cậu ta là phân phối lớn, so về tốc độ thì còn không bằng Magotan của tôi.” Lưu Đông Minh nói.
“Nếu để cho cậu ta chạy, Lưu Đông Minh tôi cũng không cần lăn lộn ở đây nữa!”
“Được!”
“Lão đại nhìn xem, cậu ta đang lùi lại, hình như muốn chạy.” Tên tiểu để gọi điện thoại trước đó, nói.
Lưu Đông Minh ngẩng đầu nhìn một chút, “Lượng Tử, cậu nhìn kỹ một chút, nếu như cậu ta quay đầu chạy thì lập tức đuổi theo, tuyệt đối không thể để cho cậu ta chạy!”
“Vấn đề nhỏ thôi!” Địch Hiểu Lượng vừa xoa tay vừa nói: “Đợi nhiều ngày như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thu thập cậu ta, tôi có chút không đợi nổi nữa.”
Lưu Đông Minh phủi bụi, khóe miệng mang theo ý cười khinh thường.
“Trêu chọc Lưu Đông Minh tôi, còn cướp người phụ nữ mà tôi nhìn trúng, con mẹ nó còn muốn đi sao? Tôi thấy cậu ta hình như là đang nằm mơ!”
Ong ong ong _ _
Địch Hiểu Lượng khởi động động cơ, nếu như Lâm Dật có dấu hiệu quay đầu thì lập tức đuổi theo rồi ngăn lại!
“Mẹ nó!”
Bởi vì không kịp chuẩn bị, tên tiểu đệ gọi điện thoại trước đó hét lên một tiếng.
“Anh Đông, cậu ta không có quay đầu, mà đang lái về phía chúng ta!”
------
Dịch: MBMH Translate