“Hả?”
Lưu Đông Minh và Địch Hiểu Lượng đều bị giật nảy mình.
Phát hiện Lâm Dật đang lái qua đây!
Kèm theo đó còn có tiếng gầm rú của động cơ!
“Mẹ nó, con mẹ nó cậu ta thật sự muốn đụng? Đây chính là xe hơn một triệu đó!”
Địch Hiểu Lượng sợ sắp tè ra quần, Lưu Đông Minh cũng giống như vậy!
Tuy bọn họ không chuyện ác nào là không làm, nhưng cũng lần đầu nhìn thấy tình huống như vậy.
“Hoảng gì mà hoảng!”
Lưu Đông Minh mắng: "Cậu cho rằng cậu ta dám đụng sao?
“Nhưng cậu ta đang tăng tốc.”
“Yên tâm đi, cậu ta sẽ dừng lại.” Lưu Đông Minh nói: “Tôi cũng không tin cậu ta thực sự dám đụng!”
Sau khi Lưu Đông Minh nói như vậy, tiếng gầm rú của động cơ truyền đến, Lâm Dật lái xe, tăng tốc chạy tới!
“Mẹ nó!”
Nhìn thấy Lâm Dật xông lại, ba người đều trợn tròn mắt!
Bởi vì bọn hắn phát hiện, Lâm Dật căn bản không có ý định giảm tốc!
Hô thông!
Lâm Dật lái qua với tốc độ không hề giảm!
Magotan của Lưu Đông Minh vẽ thành một hình cung, bay qua một bên!
Ba người trong xe bị Lâm Dật đụng đến thất điên bát đảo!
Nhất là Địch Hiểu Lượng, cảm thấy cánh tay như muốn gãy mất!
Nhưng Lâm Dật cũng không có ý dừng lại, lùi số sau đó lại đụng vào tiếp!
Hô thông!
Lâm Dật lái xe, đụng Magotan về phía trước, trực tiếp đụng đến đèn đường bên cạnh rồi mới dừng lại!
Mà ba người trong xe bị đụng đến thất điên bát đảo, bởi vì không thắt dây toàn nên đều bị thương tổn với các mức độ khác nhau, trên đầu đều là máu.
“Các người không phải trâu bò lắm sao, sao lại không chống đỡ nổi rồi?”
“Người anh em, đừng đụng nữa.” Địch Hiểu Lượng nói: “Tôi, chân của tôi đã không được.”
Lâm Dật thò đầu ra, cười nói:
“Tôi biết các người vẫn không phục, hoan nghênh lần sau lại tiếp tục giả trang, dù sao tôi gần đây cũng rất nhàm chán.”
Nói xong, Lâm Dật quay xe lại, tuy đầu xe bị hao tổn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc lái.
Nhìn thấy xe Lâm Dật, người trên đường phố đều nhường đường.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ e ngại.
“Cô không sao chứ.”
Trong xe, thấy sắc mặt Đỗ Dao đã trắng bệch, Lâm Dật hỏi.
Đỗ Dao che ngực, bộ dạng chưa hồi hồn.
“Không, không có việc gì.” Đỗ Dao quay đầu, nhìn đám người Diêu Bác Văn nói: “Các con thế nào rồi.”
“Thưa cô, chúng con không có việc gì cả, cảm giác như vừa mới đụng xe điện vậy.”
Nhìn thấy mấy đứa bé không có việc gì, Đỗ Dao cũng bớt lo lắng, nhưng vẫn cảm thấy hoảng sợ:
“Vừa rồi thực sự quá dọa người, tôi chưa từng trải qua việc này bao giờ, giống như là tai nạn xe cộ vậy.”
“Tôi đã khống chế hết sức, nếu như không phải các người đang còn đang trên xe, có lẽ sẽ kịch liệt hơn.”
“Như vậy quá nguy hiểm, lần sau ngàn vạn lần không nên như vậy.” Đỗ Dao nói, nhưng cũng không oán trách Lâm Dật.
Lâm Dật cười một tiếng, không nói gì, mà chuyển sang đề tài khác.
“Nhìn cô hình như không quá giống với người trên trấn, sao lại tới đây làm việc?”
“Nhà tôi ở thôn Hoan Hỉ, trước đó từng học đại học tại Đại học sư phạm Quảng Châu.” Đỗ Dao nói:
“Hiện tại đang là sinh viên năm thứ tư, với lại nhà tôi còn ở đây cho nên tôi đã xin đến đây để thực tập.”
“Vậy sau này thì sao, đi Quảng Châu hay là Trung Hải?”
“Hẳn là Trung Hải, sau khi thực tập tôi phát hiện trình độ của mình không quá được, muốn đi sư phạm Trung Hải học cao học, sau đó mới ra đi làm việc”
“Ý nghĩ này đúng là rất tốt.” Lâm Dật thuận miệng phụ họa một câu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Mình bây giờ là hiệu trưởng danh dự của sư phạm Trung Hải, muốn sắp xếp việc học cho cô ấy, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Nhưng loại chuyện này, vẫn nên để cô ấy tự cố gắng mới tốt.
Dù sao quan hệ giữa hai người cũng không phải là vô cùng tốt.
“Cám ơn anh, hôm nay đã giúp đỡ tôi.” Đỗ Dao nhỏ giọng nói.
“Tôi cũng không làm gì cả, chỉ là lái xe đưa các người về mà thôi.”
“Tôi không phải nói việc này.” Đỗ Dao nói:
“Người tên Lưu Đông Minh kia đã quấy rối tôi một thời gian dài, hơn nữa còn đến nhà tìm tôi. Nếu như không phải anh dạy dỗ cho anh ta một trận, tôi sẽ không thể rời khỏi đó trong thời gian ngắn được.”
“Việc nhỏ thôi.” Lâm Dật thuận miệng nói:
“Giữa chúng tôi cũng có mâu thuẫn không nhỏ, nếu như không phải cô thì hôm nay gặp bọn họ, tôi cũng phải dạy dỗ cho bọn họ một trận.”
“Vậy tôi cũng có phần trách nhiệm, với lại xe của anh cũng hỏng, cần phải sửa, đoán chừng sẽ tốn không ít tiền.”
“Không tốn bao nhiêu cả, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.”
Bởi vì cửa hàng bách hóa cách trường học không xa, nói chuyện chưa đến vài câu thì đã đến nơi rồi.
Lâm Dật lái xe đến trường học, dừng trước cửa khu nhà hai tầng, chuẩn bị giúp bọn họ đưa đồ xuống.
Đúng lúc này, một giáo viên trẻ tuổi, đi ra từ bên trong, chào hỏi Đỗ Dao.
“Dao Dao, nhanh như vậy đã trở lại rồi sao, tôi còn định đi đón cô đây.”
Lâm Dật vẫn còn chút ấn tượng với người đàn ông đang nói chuyện.
Trước đó lúc đưa Diêu Bác Văn đi học, anh ta đứng cùng một chỗ với Đỗ Dao để chờ học sinh đến trường.
Tên của giáo viên nam kia là Quách Phi, là bạn đại học của Đỗ Dao, mà cha của anh ta chính là hiệu trưởng trường tiểu học trấn này.
“Trên đường chúng tôi có gặp Lâm tiên sinh, anh ấy đã chở chúng tôi về.”
Quách Phi nhìn Lâm Dật một chút, trong ánh mắt tràn đầy địch ý, sau đó vừa cười nói:
“Lần sau mấy chuyện này cứ gọi tôi là được rồi. Hơn nữa cô nhìn xe của anh ta mà xem, đầu xe đều biến thành dạng này rồi, lái cũng không an toàn, không cần phải gọi anh ta tới làm gì.”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, nên không làm phiền anh.”
“Chủ yếu là sợ mấy người Lưu Đông Minh tới tìm cô gây phiền phức, tôi không yên tâm để cô ra ngoài một mình, lần sau nếu như có chuyện gì thì cứ gọi tôi một tiếng.”
“Thầy Quách, vừa rồi chúng em đã gặp những người xấu kia.” Diêu Bác Văn nói: “Chú Lâm đã đánh cho bọn họ chạy mất.”
“Thật sự gặp phải bọn họ rồi sao?!”
Quách Phi tức giận nói: “Những người này thật là vô pháp vô thiên, chờ lúc trở về tôi sẽ nói chuyện này với cha tôi, để ông ấy tìm người để ý đến bọn họ!”
“Không cần đâu, cũng không phải chuyện quá quan trọng.” Đỗ Dao nói: “Tóm lại hiện tại đã không sao rồi.”
“Được thôi, nếu để tôi gặp lại bọn họ, nhất định sẽ thu thập bọn họ một trận!”
Đỗ Dao không nói nữa, bảo Diêu Bác Văn và mấy đứa trẻ khác cầm tất cả đồ tổng vệ sinh vào.
“Lâm tiên sinh, chuyện ngày hôm nay cám ơn anh.” Đỗ Dao nói ra: “Lúc nào ngài có thời gian, tôi sẽ mời ngài ăn cơm.”
Lâm Dật cười, “Trên trấn cũng không phải chỗ lớn, hình như cũng không gì để ăn, việc này coi như xong đi.”
“Nếu không thì buổi tối đến nhà tôi ăn đi, nhà tôi hôm nay làm thịt kho tàu.”
“Không cần, không cần, quá khách khí rồi.”
Lâm Dật quay người về tới trên xe, “Các người làm việc đi, tôi đi trước đây.”
“Lâm tiên sinh, hẹn gặp lại.” Đỗ Dao phất tay nói.
Lâm Dật gật gật đầu, sau đó rời khỏi trường học.
Lúc đến cửa hàng bách hóa, phát hiện ven đường có mấy chiếc xe đang đỗ.
Cầm đầu chính là bọn người Lưu Đông Minh, trên mặt còn có vết máu đã khô.
Nhưng Lâm Dật cũng không quan tâm đến bọn họ, trực tiếp lái xe đi qua, mà mấy người Lưu Đông Minh cũng không dám nói gì.
“Anh Đông, việc ngày hôm nay cũng không thể tuỳ tiện bỏ qua như vậy được. Nhưng nếu như không động thủ thì chúng ta sẽ bị người ta chế giễu!” Một thủ hạ của Lưu Đông Minh nói.
“Mẹ nó, liên hệ xe nâng và máy xúc đất đi, tôi muốn san bằng nhà của cậu ta!”
------
Dịch: MBMH Translate