Lâm Dật lái xe về tới nhà, còn chưa kịp đem đồ cất vào trong tủ lạnh, đã nghe thấy tiếng heo kêu ầm ĩ.
“Tôi con mẹ nó!”
Lâm Dật mắng một câu, “Con mẹ nó mày cũng nhanh đói quá đi.”
“Hừ hừ hừ...”
“Hừ hừ hừ...”
“Đừng kêu nữa, sẽ pha sữa bột cho mày ngay bây giờ.”
Lâm Dật cảm giác mình đúng là người biết đùa.
Thân là một tỷ phú 100 tỷ, vậy mà lại ở chỗ này cho heo ăn!
Cái này mẹ nó là chuyện cho người làm sao?!
“Hệ thống cậu ra đây, hai chúng ta nói chuyện cho tốt, đây là nhiệm vụ chó má gì vậy.”
【 Nhiệm vụ của hệ thống được phát ra ngẫu nhiên, nếu như ký chủ có lời oán giận thì có thể đi tìm Kỷ Khuynh Nhan, bản hệ thống không chịu bất kỳ trách nhiệm trực tiếp hay gián tiếp nào. 】
“Ý của cậu là nếu như Kỷ Khuynh Nhan đưa về một con gà mái, thì nhiệm vụ kia sẽ có liên quan đến gà sao?”
【 Đúng thế. 】
“Cái này mẹ nó.”
“Hừ hừ hừ...”
“Thao!”
Lâm Dật cho ăn heo xong, liền gọi điện thoại cho Chu Hải Đào.
Để ông ấy đưa tới cho mình một chiếc 570, rồi kéo chiếc cũ kia về bán đi.
Sau đó, Lâm Dật lại liên hệ người đến xây một cái chuồng heo.
Rộng khoảng bảy tám mét vuông, hơn 5h chiều một chút thì toàn bộ đều đã làm xong, chỉ cần đợi khô là có thể sử dụng.
“Lâm tiên sinh.”
Hơn 6 giờ tối, lúc Lâm Dật đang cho heo ăn, Đỗ Dao đi vào từ ngoài sân.
“Sao cô lại tới đây rồi?”
“Tôi nghe Bác Văn nói, một mình anh ở chỗ này, cho nên mới tới đưa cho anh ít đồ, anh hẳn là chưa ăn cơm tối đúng không?.”
“Còn đang bận lo cho nó, nào có thời gian ăn cơm.” Lâm Dật chỉ heo con nói.
“Tại sao lại bắt nó khi nó đang còn nhỏ như vậy, ít nhất cũng phải qua một tháng, nếu không nuôi sẽ rất tốn sức.”
“Đừng nói nữa, nói nhiều đều là nước mắt.”
“Hừ hừ hừ...”
“Đừng mẹ nó kêu nữa, lão tử đem nuôi mày đến 100 cân rồi sẽ ăn thịt, tính mạng của mày đã tiến vào thời khắc đếm ngược.”
“Vẫn là để tôi tới đi, anh vào ăn cơm trước, nếu không lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
“Vậy tôi không khách khí với cô nữa.”
Lâm Dật đem việc cho heo ăn giao lại cho Đỗ Dao, còn mình thì ngồi ăn cơm.
Tuy hương vị không ngon bằng tự mình làm, nhưng cũng không tệ.
Cách cho heo ăn của Đỗ Dao rất lưu loát, chắc hẳn lúc ở nhà trước đó cũng đã từng làm chuyện này.
Không đến hai mươi phút thì đã làm xong hết rồi.
“Lâm tiên sinh, anh hình như cũng không thiếu tiền, tại sao muốn đến thôn Hoan Hỉ? Là muốn đầu tư sao?”
“Không phải đầu tư, đến để thể nghiệm cuộc sống nông thôn chút thôi.” Lâm Dật vừa ăn vừa nói, “Còn có, cô cũng đừng gọi tôi là Lâm tiên sinh nữa, nếu không ngại thì gọi là anh Lâm là được.”
Đỗ Dao cười hắc hắc, “Nếu nói như vậy thì thôn Hoan Hỉ của chúng tôi đúng thật là không tệ, những cái khác không dám nói, ít nhất không khí cũng rất trong lành, hơn nữa còn có thể ăn rau xanh, tại Trung Hải chắc hẳn là không có.”
“Ai nói không phải đâu.”
Không đến vài phút, Lâm Dật ăn cơm xong, chuẩn bị rửa bát rồi trả lại cho Đỗ Dao.
Nhưng lại bị cô ngăn cản.
“Anh Lâm, không cần rửa đâu, tôi cầm về là được rồi.”
“Như vậy thì có chút ngượng ngùng.”
“Đều là người cùng thôn, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. Với lại, hôm nay anh còn giúp tôi ân tình lớn như vậy, nếu để anh tự mình rửa chén, lúc trở về mẹ sẽ mắng tôi mất.”
“Vậy tôi cũng không làm kiêu nữa.” Lâm Dật vừa cười vừa nói.
Đỗ Dao tiếp nhận bát, lại quay đầu nhìn thoáng qua heo con bên trong lồng.
Cô còn muốn ở lại thêm một lát, nhưng không có lý do thích hợp, chỉ có thể rời đi.
Nhưng mới vừa đi tới cửa chính đã thấy một chiếc Civic màu trắng đỗ lại.
Ngay sau đó, Quách Phi xuống xe, đi tới trước mặt Đỗ Dao.
“Dao Dao, sao cô lại đến đây.”
“Ban ngày anh Lâm đã giúp tôi một số việc, mà anh ấy lại sống một mình nên tôi tới đưa cho anh ấy chút cơm.”
Sắc mặt Quách Phi khó coi, “Ban ngày không phải đã nói với cô rồi sao, đám người Lưu Đông Minh kia rất nguy hiểm, có việc thì gọi tôi một tiếng, tôi đi cùng cô.”
“Không cần đâu, nhà tôi cách đây cũng không xa, không cần thiết phải đưa đón.”
“Chủ yếu là đám người Lưu Đông Minh kia xuất quỷ nhập thần, hơn nữa còn không nói đạo lý, cô gặp phải bọn họ nhất định sẽ chịu thua thiệt.” Quách Phi nói:
“Nhưng tôi thì khác, cha tôi là hiệu trưởng trường tiểu học của trấn, không chỉ trong trấn mà trong huyện cũng quen biết không ít người. Có tôi ở đó, anh ta hẳn là không dám làm gì cô đâu.”
Đỗ Dao cắn môi, “Vậy lần sau nếu như tôi đến đưa cơm cho anh Lâm thì sẽ gọi anh.”
Lâm Dật:…
Một chữ, tuyệt!
Quách Phi dường như không nghe thấy, kéo cửa xe ra.
“Đi thôi, lên xe trước, tôi đưa cô trở về. Nếu lát nữa cô không có chuyện gì, tôi sẽ dẫn cô đi dạo trong huyện, chúng ta sẽ đi xem phim một chút.”
“Không cần đâu, tôi còn phải về ôn tập nữa.”
“Vậy được rồi, tôi đưa cô trở về trước.”
“Cũng không cần đâu, anh về trước đi.”
Đỗ Dao không quan tâm đến Quách Phi nữa, đi về dọc theo con đường nhỏ phía sau nhà Lâm Dật.
Bởi vì con đường kia rất hẹp, với lại đường xá còn không tốt, xe của Quách Phi không lái vào được.
Nhìn bóng lưng quật cường của Đỗ Dao, Lâm Dật nở nụ cười, cô gái này đúng thật là có chút thú vị.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Dật khóa cửa sân lại.
“Tiểu Lâm.”
Lâm Dật đang chuẩn bị đi vào thì nghe thấy Lưu Xuân Lệ nhà bên cạnh gọi mình.
“Trời càng ngày càng nóng, cậu nên tưới chút nước cho vườn, nếu không hạt sẽ nảy mầm chậm.”
“Cảm ơn chị dâu.” Lâm Dật nói:
“Nếu như không có chị nhắc, có lẽ em cũng quên mất chuyện này, bên phía lều lớn kia hình như cũng nên tưới.”
“Lều lớn thì không cần.” Lưu Xuân Lệ nói:
“Hoa quả không giống với rau xanh, không cần tưới quá nhiều nước, nếu không lúc kết quả sẽ không ngọt.”
“Hình như đúng thật là như vậy.”
Lâm Dật đứng ở trong sân nói chuyện một hồi với Lưu Xuân Lệ.
Tuy trồng hoa màu không đáng chú ý, nhưng trong đó quả thực có rất nhiều tri thức cần học.
Cũng coi như là một việc cần kỹ thuật.
Sau khi trò chuyện, Lâm Dật cầm lấy ống nước tưới cho vườn rau xanh, lại xịt qua cho lồng heo một chút, tránh cho nó bị ám mùi.
Sau khi làm xong mọi việc, Lâm Dật xoay xoay lưng, chuẩn bị vào chơi game cùng Tô Cách, cũng đã lâu rồi không chơi.
Nhưng còn chưa kịp nằm xuống, liền nghe tiếng heo con cào vào lồng.
Hừ hừ hừ...
“Mẹ! Con mẹ nó mày đang muốn làm chết tao đúng không!”
“Hừ hừ hừ...”
“Hừ cái gì mà hừ!” Lâm Dật mắng một câu:
“Mày chờ xem, chờ đến lúc mày 100 cân, tao sẽ nướng mày như nướng vịt, ngũ mã phanh thây.”
Mắng thì mắng, nhưng cuối cùng vẫn phải cho nó ăn.
Hơn nữa còn phải cho ăn cho tốt, nếu như nó đói gầy, nhiệm vụ của mình cũng không cần làm nữa.
Ong ong ong _ _
Lúc Lâm Dật đang pha sữa bột, chuẩn bị cho heo ăn, Kỷ Khuynh Nhan lại gọi video Wechat tới.
Nhưng Lâm Dật vì bận cho heo ăn nên không nhận, tiện tay tắt máy luôn.
Kỷ Khuynh Nhan lập tức gọi điện thoại tới.
Lâm Dật bất đắc dĩ đưa một tay qua nhận điện thoại.
“Nói đi, anh đang làm gì hả? Không nhận video của em, có phải là đang làm chuyện xấu sau lưng em hay không.”
Lâm Dật im lặng.
“Anh đang cho heo ăn, anh và nó thì có thể làm chuyện xấu gì chứ?”
------
Dịch: MBMH Translate