Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1012 - Chương 1010. Có Phải Là Tinh Thần Của Cậu Ta Có Vấn Đề Hay Không?

Chương 1010. Có Phải Là Tinh Thần Của Cậu Ta Có Vấn Đề Hay Không?
Chương 1010. Có Phải Là Tinh Thần Của Cậu Ta Có Vấn Đề Hay Không?

“Phốc phốc _ _ ”

Kỷ Khuynh Nhan nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Vậy anh cho heo ăn trước đi, cho nó ăn thêm một chút, xong việc thì nhớ gọi video cho em.”

“Được, đợi lát nữa lại nói.”

Cúp điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật lại bắt đầu cho heo ăn.

Nhưng cho ăn một hồi, phát hiện có điểm gì đó là lạ.

Dựa theo kinh nghiệm trước đó, chỉ cần ăn thì nó sẽ không kêu nữa.

Nhưng bây giờ, đều đã cho ăn rồi mà nó vẫn còn kêu, Lâm Dật cảm thấy chuyện này không tốt lắm.

Lâm Dật để bình sữa xuống rồi ôm heo con đi ra ngoài.

“Anh, chị dâu.”

Không bao lâu sau, hai vợ chồng Diêu Tân và Lưu Xuân Lệ khoác quần áo đi ra.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em cảm thấy heo con này có chút kỳ lạ, đã cho ăn rồi mà nó vẫn còn kêu.”

“Cậu ôm tới để chị xem một chút.” Lưu Xuân Lệ đi đến bên tường, nói.

Lâm Dật đưa heo con qua.

Hai vợ chồng nhìn trước sau một chút.

"Cậu nuôi nó trong phòng lẽ ra không có khả năng bị bệnh mới đúng." Lưu Xuân Lệ lẩm bẩm một câu, "Cậu ngoài việc cho nó ăn thì còn làm gì nữa không?”

“Vừa rồi lúc em tưới vườn rau, có tắm cho nó luôn, hình như chỉ có như vậy.”

“Bị cảm rồi.” Diêu Tân nói với gióng chắc chắn.

“Cái này mẹ nó? Bị cảm sao?”

“Nó cũng giống như người vậy, cậu tưới nước lạnh thì đương nhiên nó sẽ bị cảm rồi.” Diêu Tân nói:

“Xe của cậu còn có thể lái không, chị đi với cậu lên trấn mua chút thuốc, uống xong sẽ tốt thôi.”

Lâm Dật:…

“Hệ thống, ta thao mười tám đời tổ tông nhà ngươi, Kỷ Khuynh Nhan còn chưa bị cảm mạo để cho ta hầu hạ đâu. Ngươi vậy mà lại để cho ta đi hầu hạ một con heo bị cảm sao? Danh tiếng của lão tử đều bị ngươi hủy hết rồi.”

Hệ thống không trả lời, lựa chọn giả chết.

“Anh, anh giúp em trông nó một chút, em vào trấn mua chút thuốc, nhưng không biết giờ này liệu hiệu thuốc đã đóng cửa hay chưa?”

“Không sao cả, hiệu thuốc là nhà Lão Ngô mở, nếu như đóng cửa thì cứ gõ, sau đó nói cho anh ấy biết cần mua thuốc gì, anh ấy sẽ đưa cho cậu.”

“Được, em đã biết.”

Lâm Dật đưa heo con cho Diêu Tân, sau đó tự mình lái xe vào trong trấn.

Hai mươi mấy phút sau, Lâm Dật lái xe trở về.

Đem thuốc cảm mạo dùng cho động vật trộn với sữa bột, sau đó cho heo con ăn.

“Tối nay, cậu nhớ chú ý một chút, nếu như sau nửa đêm tình huống không tốt thì lại cho ăn thêm một lần nữa, sau đó hẳn là sẽ tốt hơn.”

“Em còn phải gác đêm sao?”

“Đó là điều đương nhiên.” Diêu Tân nói:

“Không ai nói cho cậu biết sao, nó cũng giống như một đứa trẻ vậy, tuy cũng không cần quá tinh tế như vậy, nhưng cũng phải để ý một chút.”

“Được, em đã biết.”

Lâm Dật ôm heo con trở về, sau đó bỏ vào trong lồng, rồi lập tức gọi video cho Kỷ Khuynh Nhan.

“Sao lại chậm như vậy, em còn tắm xong rồi đây này.” Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt nói.

“Đừng nói nữa, vừa mới tắm rửa cho nó, lại khiến nó bị cảm, nên phải vào trấn mua chút thuốc.”

“A?! Heo còn bị cảm mạo sao?”

“Ngay cả đứa trẻ mới sinh cũng sẽ bị cảm mạo, dù sao người ta cũng là động vật có vú.”

“Vậy bây giờ làm thế nào đây? Có nghiêm trọng không? Có cần đưa đến bệnh viện thú y không?”

“Còn chưa tới mức kia đâu, buổi tối lại quan sát một chút, cảm thấy vấn đề cũng không lớn.”

Kỷ Khuynh Nhan áy náy nhìn Lâm Dật, “Hình như em đã tìm cho anh phiền toái lớn.”

“Em không biết xấu hổ mà còn nói.”

“Mua~~~ việc này đúng là em không đúng, nhưng anh yên tâm đi, em sẽ bồi thường cho anh.”

“Bồi thường thế nào đây.”

“Thịt thường.” Kỷ Khuynh Nhan nói ra:

“Để anh mò miễn phí năm phút đồng hồ.”

“Một lời đã định.”

Cả đêm đó, Lâm Dật không ngủ, cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.

Nhưng hơn năm giờ sáng ngày thứ hai, nó lại bắt đầu kêu.

Nếu như không phải Lâm Dật có tố chất thân thể mạnh mẽ, đoán chừng đã sụp đổ như Kỷ Khuynh Nhan rồi.

Buổi sáng, sau khi cho heo ăn, Lâm Dật vào vườn rau xanh và lều lớn làm việc.

Dưới tác dụng của thuốc nước, hoa quả mọc cực kỳ tốt.

Nhưng lại có một tai hại, cỏ dại cũng nhiều hơn so với nhà người ta, cần phải để ý thường xuyên.

Hơn 9 giờ sáng, Lâm Dật nhận được điện thoại từ Dương Quảng Hạ, nói bọn họ đã xuất phát, khoảng một giờ sau sẽ đến.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật đi cho heo ăn, sau đó bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Khoảng mười giờ rưỡi, hai chiếc Audi A6 dừng trước cửa sân.

Lâm Dật phát hiện, trong đó một chiếc là của Lương Nhược Hư.

Năm người bước xuống từ trên xe.

Ngoài Lương Nhược Hư, Dương Quảng Hạ và Mạc Hồng Sơn, còn có hai gương mặt xa lạ.

Một nam một nữ khoảng 30 tuổi.

Ăn mặc không rườm rà, mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng sắc bén.

Hai người vừa tiến đến đã đánh giá bốn phía, ánh mắt giống như chim ưng vậy.

Lâm Dật có thể đoán được, thực lực của hai người này đều không yếu, ít nhất cũng trên Mạc Hồng Sơn.

“Tiểu tử, làm rất không tệ nha.” Dương Quảng Hạ khích lệ nói: “Có mũi có mắt.”

“Cũng bình thường thôi, chờ lúc đồ trong vườn tốt, tôi sẽ đưa cho ngài một chút.”

“Đây chính là cháu nói, đừng nói mà không giữ lời.”

“Cũng không phải là đồ gì quá đáng tiền.”

Dương Quảng Hạ gật gật đầu, sau đó nghiêng người sang, “Hai vị này chính là đồng chí thuộc lữ đoàn Trung Vệ, cố ý qua đây tìm cậu.”

Giới thiệu xong, người đàn ông có da mặt ngăm đen đưa tay ra.

“Tổ 2, lữ đoàn Trung Vệ, Đào Thành.”

Ngay sau đó, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng đưa tay ra.

“Tổ 2, Vương Băng Ngọc.”

Lâm Dật lần lượt bắt tay với hai người.

“Lâm Dật.”

“Hôm nay ta tới chủ yếu là để xem chỗ này của cậu, cậu nếu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi bọn họ.” Dương Quảng Hạ nói.

“Được.” Lâm Dật nói:

“Không phải ngài nói muốn đến đây câu cá sao, cháu mang ngài đi, đợi lát nữa sẽ ăn cá câu được.”

“Vậy thì nhanh đi, ta rất mong chờ đó.”

“Lâm Dật, anh còn nuôi heo sao?” Sau khi đi vào trong phòng, Lương Nhược Hư cảm thấy rất bất ngờ.

“Không phải nói đến đây để hưởng thụ cuộc sống nông thôn sao, nếu như không nuôi heo, vậy chẳng phải là đến không sao.”

Lương Nhược Hư dở khóc dở cười, nhưng lại không thể phản bác, loại thao tác này rất Lâm Dật.

“Anh có thể làm được chuyện như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên lắm.”

“Xem lời cô nói này, sao nghe như tôi không giống người bình thường vậy.”

“Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm.” Lương Nhược Hư trào phúng:

“Ở đây sao lại còn có thuốc nữa?”

“Buổi tối hôm qua nó bị cảm, nên mới cho nó uống một chút thuốc.”

Vẻ mặt của Lương Nhược Hư cũng giống như Kỷ Khuynh Nhan tối hôm qua.

Trong mắt bọn họ, giống loài như heo này hẳn là sẽ không bao giờ bị cảm mạo.

Vương Băng Ngọc cũng nhìn thoáng qua căn phòng một chút, nhìn thấy con heo bị nhốt ở trong lồng.

Sau đó lại nhìn Lâm Dật một chút.

Cảm thấy người đàn ông trước mắt này, hình như thật sự có chút không bình thường.

“Anh Thành, anh nói người này liệu có vấn đề gì về tinh thần hay không?”

“Người mà Dương lão tiên sinh đề cử sao có thể có vấn đề được.”

“Tôi không phải nói thật sự có vấn đề. Tôi chỉ muốn nói, cậu ta rất giống với mấy kẻ trạch nam kia, trong đầu luôn có những suy nghĩ kỳ quái, sau đó sẽ tiến hành thực hiện, chẳng hạn như việc dùng lồng để nuôi heo.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1010.
Bình Luận (0)
Comment