Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 109 - Chương 107. Đại Quốc Trọng Khí, Nước Nhà Tình Hoài

Chương 107. Đại Quốc Trọng Khí, Nước Nhà Tình Hoài
Chương 107. Đại Quốc Trọng Khí, Nước Nhà Tình Hoài

"Thế nào? Tìm tôi có việc gì sao?"

"Hạng mục này vẫn luôn là do Lưu Sở phụ trách, hiện tại vấn đề cơ sở và sai lầm đều đã được giải quyết, nhưng tôi còn có chút nghi vấn nên muốn thỉnh giáo ngài."

"Không phải cô không tin tưởng tôi sao?"

Lâm Dật cười nói.

"Lâm sở trưởng, thật, thật xin lỗi."

Lục Dĩnh vội vàng nói, còn cúi đầu xin lỗi Lâm Dật.

"Cô làm cái gì vậy?"

"Tôi xin lỗi ngài vì hành vi lúc trước của mình, tôi thật sự rất muốn thỉnh giáo ngài và muốn cống hiến một phần công sức cho sự nghiệp Chip của nước nhà."

Sự chân thành của Lục Dĩnh khiến cho Lâm Dật hơi cảm động.

Bởi vì chính mình đầu tư vào Sở nghiên cứu Long Tâm cũng không phải để kiếm tiền, mà là muốn đánh vỡ rào cản kỹ thuật của nước ngoài, không còn bị các cường quốc phương Tây nắm mũi dẫn đi nữa.

Mà ở trên người Lục Dĩnh, Lâm Dật hoàn toàn thấy được loại tinh thần này.

"Vậy cô có lý tưởng gì không? Lấy ngoại hình và bằng cấp học vấn của mình, cho dù cô đi đến đến nơi khác thì mức đãi ngộ cũng sẽ không kém. Tại sao cô phải hao phí cả tuổi thanh xuân của mình cho công tác nghiên cứu trong Sở?"

"Bởi vì khi còn đi học, tôi từng được nghe giáo viên của mình nói, trường học ưu tú là sức mạnh của đất nước. Mặc dù tôi là một người phụ nữ, nhưng cũng có tình cảm yêu nước. Tôi muốn để cho người Hoa Hạ tin tưởng rằng, tổ quốc của chúng ta không hề thua kém bất kỳ một quốc gia nào!"

Câu nói này giống như một đòn linh hồn công kích rơi xuống trên người Lâm Dật.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, từ trên cơ thể một người phụ nữ có thể bộc phát ra nguồn lực lượng hùng vĩ như vậy.

"Tôi tin tưởng cô."

Lâm Dật nhàn nhạt nói:

"Nhưng tôi còn phải bận xử lý một số việc khác,...Chờ đến khi cô làm xong chuyện trước mắt, chúng ta sẽ trò chuyện tiếp cũng không muộn."

"Cám ơn Lâm sở trưởng!"

Sau đó, cả đoàn người Tôn Phú Dư đưa tiễn Lâm Dật ra ngoài.

Nhìn thấy chiếc xe của Lâm Dật, mọi người của Sở nghiên cứu đều thầm cảm thán.

Tùy tiện phát cho Sở nghiên cứu 50 triệu tệ, nhưng bản thân mình lại lái một chiếc FAW cũ kỹ. So sánh ra, chính họ còn chạy một chiếc xe trị giá hai ba trăm ngàn tệ.

Xét về khuôn mẫu và tầm nhìn, họ còn kém quá xa.

"Đây mới thực sự là người có chí lớn."

Tôn Phú Dư than thở nói.

"Không phải chứ, đều có nhiều tiền như vậy, lại còn chạy xe FAW. Thật đúng là tấm gương cho chúng ta học tập."

"Rõ ràng là một vị đại thiếu gia, hơn nữa còn lớn lên đẹp trai như vậy, lại sẵn sàng cống hiến hết mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của tổ quốc. Mẫu người thế này thực sự quá hiếm có."

"Tiểu Dĩnh, em nhìn Sở trưởng mới của chúng ta, không chỉ là kỹ thuật tuyệt vời, lớn lên đẹp trai mà còn có tiền, em nhất định phải nắm chặt lấy."

"Các chị cũng đừng lấy em ra trêu đùa nữa, Lâm sở trưởng không có khả năng coi trọng em."

Lục Dĩnh ngượng ngùng nói.

Két két _ _

Lâm Dật vừa muốn bước lên xe, chợt nhìn thấy một chiếc xe Audi A6 chạy từ bên ngoài vào.

Từ trên xe có hai người đàn ông bước xuống, một trong số đó là người trung niên đã đứng tuổi, khoảng chừng hơn 60 tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn truyền thống cũ, nhưng thân hình vẫn còn khá vững vàng cứng rắn.

Một người đàn ông khác thì hơi có vẻ trẻ tuổi, ước chừng hơn ba mươi tuổi, mang theo kính mắt, nhìn có vẻ vô cùng hiền hoà.

Nhìn thấy hai người bước từ trên xe xuống, Lâm Dật cảm thấy khá quen mặt.

Ông lão kia hình như là hiệu trưởng trường đại học Sư phạm Triệu Kỳ, còn người kia chắc là thư ký của ông ấy, tên là Chu Canh Triết.

Nhìn vào tình huống trước mắt thì bọn họ được tính là người lãnh đạo trực tiếp của mình.

Nhìn thấy Triệu Kỳ đi tới, Lâm Dật không có vội vàng rời đi, anh muốn nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra.

Mà đám người Tôn Phú Dư cũng có chút tò mò với thân phận của hai người, muốn biết hai người kia tới đây làm gì?

"Ồ, mọi người đều tập trung ở chỗ này sao. Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là Triệu Kỳ, hiệu trưởng trường đại học Sư phạm của thành phố Trung Hải. Còn vị này là thư ký của tôi, Chu Canh Triết. Hai chúng tôi mạo muội đến đây, xin quấy rầy."

Biết được thân phận của Triệu Kỳ, Tôn Phú Dư hiểu ngay ra ý đồ của ông ta đến đây.

Vài ngày trước đó, bọn họ đã phái người qua đây, trao đổi về việc trường đại học có một hạng mục nghiên cứu khoa học, muốn mượn một số thiết bị trong sở thí nghiệm để sử dụng.

Nhưng bởi vì bên mình còn đang cần dùng đến chỗ thiết bị trong phòng thí nghiệm, nên từ chối yêu cầu của bọn họ.

Không nghĩ tới lần này, vị hiệu trưởng có thể đích thân đến đây.

"Hiệu trưởng Triệu, chắc hẳn ngài đi đến đây là vì muốn mượn thiết bị thí nghiệm để sử dụng phải không?"

Tôn Phú Dư nói ra.

"Ừm."

Triệu Kỳ cười ha hả nói:

"Trường học của chúng tôi có một hạng mục nghiên cứu khoa học, hiện tại đến thời khắc mấu chốt, nên muốn mượn thiết bị thí nghiệm trong sở nghiên cứu của các vị sử dụng một chút, vì vậy. . ."

"Hiệu trưởng Triệu, nếu như là ngày hôm qua, ngài đến tìm tôi thì tôi còn có thể làm chủ, nhưng hôm nay lại không được rồi."

"Làm sao vậy, chẳng lẽ thiết bị của Sở nghiên cứu xảy ra vấn đề gì?"

"Thiết bị thí nghiệm ngược lại là không có vấn đề, nhưng Sở nghiên cứu chúng tôi đã bị thu mua lại. Người Sở trưởng tôi đây chỉ phụ trách việc nghiên cứu bộ môn khoa học, còn những chuyện khác thì ngài phải tìm ông chủ mới của chúng tôi."

"Ông chủ mới?"

Triệu Kỳ có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

"Đúng thế."

Tôn Phú Dư chỉ chỉ Lâm Dật đang đứng cách đó không xa,

"Vị kia chính là ông chủ mới của Sở nghiên cứu chúng tôi, tên là Lâm Dật. Về vấn đề ở phương diện này, ngài phải nói chuyện với anh ấy."

Nhìn thấy Lâm Dật, Triệu Kỳ và Chu Canh Triết đều có chút ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới người thu mua Sở nghiên cứu, lại là một người thanh niên trẻ tuổi.

Chu Canh Triết khẽ nhíu mày, anh ta cảm thấy nhìn Lâm Dật có vẻ quen quen, nhưng không nhớ ra đã gặp qua ở đâu rồi.

Cùng lúc đó, Lâm Dật đi tới, cười ha hả nói:

"Chào hiệu trưởng Triệu."

"Chào ngài chào ngài."

Biết được thân phận của Lâm Dật, Triệu Kỳ rất chủ động đưa tay ra.

"Các vị muốn mượn thiết bị của phòng thí nghiệm để sử dụng phải không?"

Lâm Dật mở miệng nói thẳng.

"Đúng vậy, bởi vì trường chúng tôi đang nghiên cứu một đề tài khoa học, nhưng mà cơ sở thiết bị nghiên cứu khoa học của nhà trường không đáp ứng được nhu cầu thực tế, cho nên muốn mượn trang thiết bị của Sở nghiên cứu để sử dụng một chút. Tuy nhiên ngài yên tâm, chúng tôi sẽ thanh toán các chi phí liên quan."

"Chi phí liên quan thì không cần."

Lâm Dật cười nói:

"Hiệu trưởng Triệu, ngài xem cách này có được hay không? Sở nghiên cứu sẽ loại bỏ một loạt các trang thiết bị trong thời gian sắp tới. Những thiết bị này dùng để phát triển công nghệ Chip thì có chút lực bất tòng tâm, nhưng dùng để làm thí nghiệm nghiên cứu đề tài khoa học thì không có vấn đề gì. Nếu như các vị không ngại, tôi sẽ đem nhóm này thiết bị này, quyên tặng cho trường học."

Dự án nghiên cứu khoa học của nhà trường và nghiên cứu công nghệ Chip, là hai chuyện có độ khó khăn khác nhau, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Yêu cầu đối với cơ sở trang thiết bị mà nói, cũng không thể giống nhau.

Những thiết bị lỗi thời kia đã có chút giật gấu vá vai đối với công tác nghiên cứu của đám người Tôn Phú Dư, nhưng nếu dùng để làm nghiên cứu khoa học, hơn nữa còn là dự án cấp bậc nhà trường của đại học Sư phạm, thì như vậy là quá đủ.

"Lại muốn tặng thiết bị cho chúng tôi?"

Sắc mặt của Triệu Kỳ và Chu Canh Triết đều vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Dật sẽ làm ra chuyện như vậy.

"Đúng vậy, nếu như trang thiết bị không thể thỏa mãn nhu cầu nghiên cứu khoa học, đến lúc đó lại đem trang thiết bị mới của Sở nghiên cứu cho các vị mượn sử dụng."

"Đủ rồi đủ rồi."

Triệu Kỳ cảm kích nói ra:

"Dự án nghiên cứu khoa học của chúng tôi không thể nào so sánh được với Sở nghiên cứu, cho dù là trang thiết bị lỗi thời cũng đầy đủ chúng tôi sử dụng rồi."

"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

"Lâm tiên sinh, tôi có chút việc muốn nói với ngài, có thể nói chuyện riêng một lát được không?"

Chu Canh Triết khách khí nói.

"Đương nhiên có thể."

Sau đó, ba người đứng qua một bên, Chu Canh Triết nói ra:

"Lâm tiên sinh, từ sau khi gặp mặt, tôi đều cảm thấy nhìn ngài khá quen mắt. Không phải chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi chứ?"

Lâm Dật cười cười, thầy Chu có trí nhớ thật tốt,

"Thật ra tôi là một nhân viên công tác ở Ủy ban Đoàn trường đại học Sư phạm, mấy ngày trước vừa mới nhận chức."

-------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 107.
Bình Luận (0)
Comment