Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 111 - Chương 109. Sắp Mãn Kinh Rồi Còn Có Người Theo Đuổi?

Chương 109. Sắp Mãn Kinh Rồi Còn Có Người Theo Đuổi?
Chương 109. Sắp Mãn Kinh Rồi Còn Có Người Theo Đuổi?

Bách Điệp Quần: "Cắt, đàn ông các anh ai cũng đều quen mắt khi nhìn thấy nơi này, loại thủ đoạn tán gái này cũng quá lỗi thời rồi."

Lâm Dật sờ sờ cằm, anh cũng không phải là đang trêu chọc em gái.

Mà là thật sự cảm thấy khá quen mắt.

Như loại kích thước, luôn cảm thấy thật giống như đã gặp nó ở đâu rồi.

Bách Điệp Quần: "Hiện tại anh nên tin tưởng tôi thật sự là phụ nữ."

Ẩn Kê Sí Bàng: "Coi như nếu là phụ nữ thì có thể như thế nào? Tôi cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ, chuyện gặp mặt này lần sau hãy nói."

Bách Điệp Quần: "Đại thần, lẽ nào anh là trạch nam, thật không tiện đi ra gặp tôi."

Ẩn Kê Sí Bàng: "Ai nói là con gái tôi liền nhất định muốn gặp? Chỉ là mấy ngày nay tôi không có thời gian mà thôi."

Bách Điệp Quần: "Hì hì, vậy tôi hẹn anh khi khác nha, đến lúc đó anh cũng không thể lỡ hẹn với em đó, đến lúc đó chúng ta trực tiếp cùng nhau chơi game."

Ẩn Kê Sí Bàng: "Được, qua mấy ngày nữa lại nói."

Để điện thoại di động xuống, Lâm Dật liền lên giường nghỉ ngơi, sáng ngày thứ hai bảy giờ mới dậy.

Khi đến văn phòng, anh thấy một số đồng nghiệp nam khác chưa gặp mặt cũng có mặt ở đây, liền giới thiệu ngắn gọn, coi như là quen biết.

Mọi người tương đối hiền lành, rất dễ thân cận.

"Nước Uống Cho Quý Bà để trên bàn ở đây đâu mất rồi?"

"Ngày hôm qua chị Tô chưa uống xong, đã cầm về phòng làm việc của mình rồi." Tống Giai cười nói.

"Không tồi không tồi, có chơi có chịu, nhân phẩm vẫn là không tệ."

"Nhất định rồi, bằng không cũng không thể khiến chúng tôi ở đây đều tâm phục khẩu phục."

Tuy rằng trong lòng không quá chào đón Tô Cách, nhưng đối với năng lực của cô ta, Lâm Dật vẫn là thừa nhận.

Bằng không tuổi còn trẻ như vậy, cũng không có khả năng trở thành chủ nhiệm của ủy ban liên đoàn cấp trường.

Két kẹt!

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, mọi người bên trong giật mình.

Những người tiến vào, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo thun POLO màu trắng và quần jean màu xanh lam, trang phục không tính là hợp thời trang, chỉ có thể coi là phổ thông.

"Thầy Giao đến rồi sao, chủ nhiệm Tô còn chưa đến nữa."

Người được Tống Giai gọi là thầy Giao, tên là Giao Gia Tuấn, là một giáo viên tại đại học sư phạm, tháng trước vừa vặn được đánh giá lên làm phó giáo sư.

Những người trong văn phòng đoàn ủy về cơ bản đều biết tình hình của Giao Gia Tuấn.

Là người chung tình luôn theo đuổi Tô Cách, nhưng quan hệ của hai người vẫn luôn không có tiến triển gì đáng kể.

Chỉ là không biết, anh ta vội vã lại đây, là vì cái gì?

"Tôi không phải đến tìm chủ nhiệm Tô." Lúc nói chuyện, ánh mắt của Giao Gia Tuấn rơi xuống người Lâm Dật, "Tôi là tới tìm cậu ta."

"Tìm tôi?"

Lâm Dật hơi bất ngờ nói: "Hai chúng ta hình như cũng không quen biết."

"Xác thực không quen biết, nhưng có chuyện tôi muốn hỏi anh." Giao Gia Tuấn lạnh lùng nói.

"Hỏi tôi cái gì?"

"Ngày hôm trước, trên xe chủ nhiệm Tô, có hai thùng Nước Uống Cho Quý Bà, là anh để lên xe?"

Lâm Dật: ???

Đây xem như là chuyện gì? Chuyện này cùng với anh có quan hệ cọng lông gì chứ!

"Là tôi để, làm sao vậy? Anh cũng muốn uống sao?"

"Đừng có mà nói nhảm với tôi!" Giao Gia Tuấn cao giọng nói: "Anh có biết hành vi của anh mang lại cho chủ nhiệm Tô biết bao nhiêu ảnh hưởng không? Bây giờ không ít người đang chê cười cô ấy!"

Giao Gia Tuấn càng nói càng tức, "Bây giờ tôi ra lệnh cho anh phải công khai xin lỗi chủ nhiệm Tô trên diễn đàn của trường học, cũng đối với hành vi của mình mà kiểm điểm lại, nếu không chuyện này tôi không để yên đâu!"

"Anh đang nói cái gì vậy? Để cho tôi phải đi xin lỗi?" Lâm Dật nhìn giao Gia Tuấn như đồ thiểu năng nói, "Chuyện này có liên quan gì đến anh? Anh uống thuốc nhiều quá nên không được bình thường hả? Tôi làm cái gì mà phải xin lỗi?"

Lâm Dật có chút hoài nghi, với cái chỉ số thông minh này làm sao làm giáo viên đại học được vậy?!

Đi cửa sau đến sao

"A a ..."

Giao Gia Tuấn cười lạnh một tiếng, "Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh không xin lỗi, như vậy liền cân nhắc một chút, xem chính mình có thể ở lại đại học sư phạm không!"

"Cư nhiên anh uy hiếp tôi, có thể đuổi tôi sao?"

"Thầy Lâm, anh ít nói vài lời đi."

Tống Giai đem kéo Lâm Dật qua, "Thầy Giao gọi Lý Đức Điền là cậu, chính là phó hiệu trưởng của trường, quyền lực rất lớn."

Thạch Lỵ cũng tiến tới gần, nhỏ giọng nói:

"Trước đây có một nam giáo viên cũng đối với chủ nhiệm Tô có ý tứ, nhưng cuối cùng cũng bởi vì anh ta mà bị đuổi đó."

Lâm Dật không nói gì.

"Những người này thần kinh có bệnh à? Đều mẹ nó muốn mãn kinh rồi mà còn có người theo đuổi? Có mưu đồ gì? Muốn chụp mũ sao?"

Phốc ——

Tống Giai nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Từ Lâm Dật dùng để hình dung, sao lại chuẩn xác đến như thế chứ!

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, Tô cách mặc váy dài, tay xách túi xách bước vào từ bên ngoài.

"Thầy Giao, làm sao thầy lại ở đây?"

Tô Cách sầm mặt lại, không hề nghĩ rằng lại có thể nhìn thấy Giao Gia Tuấn ở đây.

Nhìn thấy Tô Cách, Tống Giai đi tới nói nhỏ ở bên tai của cô, nhỏ giọng đem chuyện vừa xảy ra miêu tả lại.

"Thầy Giao, Nước Uống Cho Quý Bà là tôi để Lâm Dật mua, hơn nữa tôi hiện tại cũng uống, hi vọng thầy không cần lại truy cứu chuyện này nữa." Tô Cách nói: "Đây là chuyện riêng tư giữa chúng tôi."

So với Lâm Dật, sự chán ghét của Tô Cách đối với Gia Tuấn đã đến mức tột đỉnh.

Mỗi ngày quấn lấy mình, đều muốn phiền chết cô rồi.

Nếu như cậu của anh ta không phải là phó hiệu trưởng trường học thì cô đã sớm trở mặt từ lâu rồi!

"Chủ nhiệm Tô, con sâu làm rầu nồi canh như cậu ta, em cũng đừng có bao che cậu ta nữa." Giao Gia Tuấn nhìn Lâm Dật nói:

"Những lời nên nói tôi đều đã nói ở đây, nếu như anh không xin lỗi, cũng đừng nghĩ ở lại trường học này nữa."

Nếu như Tô Cách không nói những câu nói kia, Giao Gia Tuấn cũng sẽ không tức giận như vậy.

Cách nói của cô ấy cho thấy rõ ràng mối quan hệ của hai người là không bình thường.

Cho nên nhất định phải đem hắn ta đuổi đi!

Khiến hắn ta biết mình lợi hại như thế nào!

"Vậy thì tôi sẽ chờ."

Giao Gia Tuấn hừ lạnh một tiếng, đóng sập cửa mà đi.

Lúc này, bên trong phòng làm việc yên tĩnh không tiếng động, Tống Giai cùng những người khác vây quanh Lâm Dật.

"Chủ nhiệm Tô, làm sao bây giờ? Giao Gia Tuấn này có chút bụng dạ hẹp hòi, chuyện gì đều có thể làm được. Dựa vào quan hệ cậu cháu, anh ta có thể dễ dàng làm khó dễ thầy Lâm." Lý Hưng Bang nói.

Tô Cách trầm ngâm không nói, cô cũng đang nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng không có cách nào có hiệu quả.

"Được rồi, mọi người không cần phải để ý cái tên thiểu năng đó, tôi cũng không tin không có vương pháp." Lâm Dật nhàn nhạt nói.

"Nhưng mà ..."

"Không có nhưng nhị gì hết, đem tâm đặt ở trong bụng là được rồi."

Linh Linh Linh ——

Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại bàn của văn phòng vang lên.

Nhìn dãy số, Tống Giai sửng sốt.

"Xong rồi xong rồi, là điện thoại của phó hiệu trưởng Lý gọi tới."

"Không phải chứ, nhanh như vậy liền điện thoại tới, Giao Gia Tuấn cũng nhanh quá." Thạch Lỵ nói ra.

"Thật quá đáng, đây không phải là bắt nạt người khác sao?." Lý Hưng Bang nói.

"Tiếp đi, xem xem ông ta nói như thế nào." Lâm Dật thờ ơ nói.

Mình bây giờ cũng là hiệu phó danh dự của trường Đại học sư phạm rồi, còn có thể sợ mấy người đó sao?

Nếu như mình đi rồi, chính Triệu Kỳ cũng phải cầu xin mình trở lại.

Tống Giai miễn cưỡng nhận điện thoại, cô chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm.

"Gọi Lâm Dật tới phòng làm việc của tôi một chuyến!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 109.
Bình Luận (0)
Comment