Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1128 - Chương 1126. Đây Là Việc Làm Ăn, Không Phải Miếu Thành Hoàng

Chương 1126. Đây Là Việc Làm Ăn, Không Phải Miếu Thành Hoàng
Chương 1126. Đây Là Việc Làm Ăn, Không Phải Miếu Thành Hoàng

“Không sao, cũng không phải là chuyện quan trọng gì.” Lâm Dật nhìn Bành Thành Kiệt và Thiệu Gia Lượng rồi nói:

“Người của tôi đã tới, các người nói đi.”

Bành Thành Kiệt ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân, mắt nhìn Thiệu Gia Lượng, nhàn nhạt nói:

“Người của bọn họ đã đến, chuyện còn lại giao cho anh.”

“Chuyện này...”

Thiệu Gia Lượng ấp úng một hồi, cũng không nói ra được một câu.

Bành Thành Kiệt phát hiện ra có chỗ không thích hợp, vẻ mặt của Thiệu Gia Lượng có chút không bình thường.

“Anh sao vậy, không thoải mái à?”

“Không, không phải.” Thiệu Gia Lượng khẩn trương nói: “Chuyện này, vị này là giáo viên thời đại học của tôi...”

“Giáo viên của anh sao?”

“Thầy, thầy ấy là giáo viên hướng dẫn nghiên cứu...”

Bành Thành Kiệt ngây ngẩn cả người, sắc mặt cũng dần trở nên khó nhìn.

Vừa rồi lúc còn ở văn phòng, có nghe anh ta nhắc qua giáo viên của mình, hình như tên là Mã Hoài Dương, là người rất có tiếng tăm trong vòng pháp luật.

“Đúng là trùng hợp, tôi nhớ lần trước gặp mặt hình như là buổi họp mặt thường niên trong vòng pháp luật, lúc đó chúng ta còn uống hai chén rượu. Không nghĩ tới một năm sau, thầy trò chúng ta lại gặp nhau trong tình huống thế này, vừa đúng lúc để tôi nhìn xem trình độ của cậu thế nào rồi. Hôm nay coi như là làm bài tập đi.” Mã Hoài Dương vừa cười vừa nói.

“Thầy, thầy, lấy thân phận của người, sao có thể làm việc cho một tên nông dân được, chuyện này không thích hợp a?” Thiệu Gia Lượng nói.

“Nông dân?” Mã Hoài Dương ngây ngẩn cả người, “Chẳng lẽ vừa rồi các người không nghe thấy xưng hô của tôi đối với Lâm tổng sao?”

“Ừm? Lâm tổng?”

“Xem ra các người hoàn toàn không biết gì về Lâm tổng cả, vậy để tôi giới thiệu cho các người một chút đi.”

Mã Hoài Dương hắng giọng một cái sau đó chính thức nói:

“Người ngồi ở trước mặt các người là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân Trung Hải, Lâm Dật Lâm tiên sinh. Hơn nữa tôi hiện tại là chủ nhiệm pháp vụ của tập đoàn Lăng Vân, cho dù là chuyện của Lâm tổng hay là tập đoàn Lăng Vân thì đều do tôi phụ trách.”

“Tập đoàn Lăng Vân sao?!”

Phủ!

Choáng váng!

Sau khi biết thân phận của Lâm Dật, hai người đều trợn mắt há miệng, hơn nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.

Mặc dù chưa từng hợp tác qua, nhưng danh tiếng tập đoàn Lăng Vân luôn rất nổi tại Trung Hải!

Dưới trướng bọn họ còn có Didi và Long Tâm, còn là người cầm đầu của Khoa Sáng!

Mình vậy mà lại đắc tội với ông chủ của bọn họ?!

Thánh Nông tuy cũng dẫn đầu trong ngành nghề, nhưng ngành nông nghiệp này không thể so sánh được với chất bán dẫn và Internet, kém hơn không chỉ có một cấp.

Do đó, giá trị con người của anh ta cũng cao hơn bản thân mình mấy cấp bậc.

Nhân vật lớn như vậy, mình đắc tội không nổi!

Đại não của Bành Thành Kiệt xoay tròn, đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Nhưng càng nghĩ lại càng nghĩ không ra.

Lần này, mình đã đá phải xương cứng rồi.

“Trước khi gửi văn kiện luật sư, cậu lại không tìm hiểu tin tức cụ thể về đối phương, đây chính là tối kỵ trong ngành nghề này.” Mã Hoài Dương nói:

“Lúc các người đưa báo cáo đến, tôi đã lặp đi lặp lại vấn đề này nhiều lần, xem ra là cậu không nghe lọt tai, đây cũng là trách nhiệm của người làm giáo viên như tôi.”

Không thể không nói, có thể trở thành chủ nhiệm bộ phận pháp vụ của tập đoàn Lăng Vân, năng lực của Mã Hoài Dương không chỉ thể hiện trên năng lực nghiệp vụ của mình.

Chỉ với hai ba câu nói, đã chiếm quyền chủ đạo của buổi đàm phán.

Ngoài ra còn có thân phận thầy giáo, trực tiếp áp đảo khí thế đối phương.

Về phần chuyện sau đó cũng không cần phải nói nữa.

Cho dù có nói, cũng là nói chuyện làm sao để bồi thường cho tập đoàn Lăng Vân.

“Mã chủ nhiệm, chúng ta nói vào vấn chính đề đi.” Lâm Dật ngoáy lỗ tai, nói.

“Được rồi Lâm tổng.”

Mã Hoài Dương ngồi thẳng người, “Luật sư bên kia, cậu vừa lên án chúng tôi trộm kỹ thuật của các người, hiện tại tôi muốn các người cung cấp báo cáo nghiên cứu và quá trình nghiên cứu cụ thể.”

“Cái này, cái này chúng tôi có.” Thiệu Gia Lượng ra vẻ trấn định, nói.

Tuy đối mặt với thầy của mình, nhưng mình bây giờ là chủ nhiệm pháp vụ của Thánh Nông, không thể quên chức trách của mình.

Nhận báo cáo mà Thiệu Gia Lượng đưa cho, Mã Hoài Dương không thèm nhìn mà bỏ lên bàn.

Anh học luật, không hiểu mấy thứ như này, chỉ muốn lấy muốn phần báo cáo này về để nghiên cứu.

“Sau đó chúng tôi sẽ tự thu thập mẫu, và sau khi phân tích hoàn chỉnh thì sẽ tiến hành so sánh hai phần này.” Mã Hoài Dương nói :

“Hiện tại, các người cáo trạng Lâm tổng trộm đồ của các người, nhưng từ đầu đến cuối Lâm tổng của chúng tôi lại không hề quen biết các người, vậy sao mà trộm đồ được đây? Chẳng lẽ những người khác chỉ cần đưa ra một bản báo cáo kiểm trắc mẫu đất thì đều có thể vu khống chúng tôi trộm đồ sao? Điều này không nhất quán về mặt logic, nói cách khác, các người có hiềm nghi vu oan cho người khác, chúng tôi có thể đệ đơn kiện các người.”

Lý lẽ của Mã Hoài Dương mạch lạc rõ ràng, khiến Thiệu Gia Lượng không thể chống đỡ.

Anh ta đã thua về khí thế, đương nhiên là không thể phát huy tốt.

“Nhưng chúng tôi có phương án nghiên cứu hoàn chỉnh, cái này đủ để chứng minh đây là thành quả nghiên cứu của Thánh Nông chúng tôi.”

Mã Hoài Dương ngẩng đầu nhìn Thiệu Gia Lượng, nói năng lưu loát:

“Tất cả nhân viên đều tham gia thí nghiệm sao?”

“Đương nhiên, đây là kết quả nghiên cứu mà tất cả nhân viên của chúng tôi đã cùng nỗ lực phát triển.”

“Được, lát nữa chúng tôi sẽ báo cảnh sát để họ tiến hành thẩm tra đối với toàn bộ nhân viên nghiên cứu của Thánh Nông, dùng nó để chứng minh lời anh nói là đúng.”

“Chuyện này...”

Sắc mặt Bành Thành Kiệt trở nên cực kỳ khó coi.

Chuyện này chỉ có chủ nhiệm của phòng thí nghiệm Tôn Cường biết, nếu như mang người của phòng thí nghiệm đi, chắc chắn sẽ lộ tẩy!

“Bành tổng, xin anh đừng dùng điện thoại, chuyện này đối với tôi mà nói thì nó là chứng cứ quan trọng.” Mã Hoài Dương nói:

“Nếu như anh không nghe theo khuyến cáo, tôi có quyền nghi ngờ anh cố ý bẻ cong sự thật, ngụy tạo chứng cứ, tôi sẽ đệ đơn kiện lên ban ngành liên quan.”

“Cần cảnh sát đến điều tra đúng không.” Lâm Dật ngáp một cái rồi nói: “Tôi gọi điện thoại bảo người đến điều tra một chút.”

Nói xong, Lâm Dật bấm gọi cho Trần Bỉnh Cường.

“Trần cục trưởng, tôi bị người khác tố cáo, cần anh phái một số người tới để điều tra một chút.”

“Bị người khác tố cáo sao?” Trần Bỉnh Cường cảm thấy ngoài ý muốn, nói: “Tại Trung Hải mà có người dám tố cáo cậu sao?”

“Một công ty tên là phát triển Thánh Nông, lá gan đúng thật là lớn. Các người phái người tới mang người của phòng thí nghiệm bọn họ đi là được, về phần nội dung thẩm vấn cụ thể, tôi sẽ để luật sư liên hệ với anh sau.”

“Được, hiện tại tôi sẽ phái người tới.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật lại ngáp một cái, “Các người cứ nói tiếp, tôi có thời gian.”

Thiệu Gia Lượng kinh ngạc nhìn Bành Thành Kiệt, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, đã không cần thiết phải nói tiếp nữa.

Chỉ cần cảnh sát tới, mang người của phòng thí nghiệm đi thì thế cục sẽ thất bại!

“Lâm tổng, chúng tôi có lời muốn nói.” Bành Thành Kiệt đã ngồi không yên, liền đứng lên nói:

“Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, tôi chân thành xin lỗi ngài, chúng ta có thể tự giải quyết hay không?”

“Anh cho rằng đây là chuyện trẻ con đánh nhau sao? Nói câu xin lỗi là xong việc?” Lâm Dật dùng một tay chống đầu, nói:

“Đây là chuyện làm ăn, không phải miếu Thành Hoàng, lão tử không phải Bồ Tát, tôi đang ước gì các người chết nhanh chút đây.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1126.
Bình Luận (0)
Comment