Bành Thành Kiệt sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới lời nói của Lâm Dật lại ác như vậy.
“Chúng ta đều là người làm ăn, nói không chừng tương lai còn có khả năng hợp tác, không nhất thiết phải vậy đi.”
Bành Thành Kiệt đã sợ, đến lúc này, không sợ cũng không được.
Sức ảnh hưởng của tập đoàn Lăng Vân lớn bao nhiêu, đồng nghĩa với việc phát triển Thánh Nông sẽ tổn thất lớn bấy nhiêu.
Nếu như anh ta thật sự chỉ là một nông dân, thì cho dù trên tay có nắm giữ đầy đủ chứng cứ, mình cũng có thể dựa vào tư bản để khiến anh ta thất bại thảm hại.
Nhưng chuyện đáng buồn hơn là tập đoàn Lăng Vân lại là tư bản lớn hơn nhiều so với Thánh Nông.
Nếu như anh ta muốn truy cứu chuyện này, phía bên mình sẽ không thể gánh được, tổn thất sẽ là một con số trên trời!
“Truy cứu là chuyện đương nhiên, anh cũng không cần giả bộ đáng thương ở đây.” Lâm Dật ngoáy lỗ tai, “Đều là người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình.”
“Tôi thừa nhận, sức ảnh hưởng của Thánh Nông chúng tôi không lớn bằng tập đoàn Lăng Vân, nhưng quy mô của công ty chúng tôi cũng không tính là nhỏ, thậm chí có thể ảnh hưởng tới toàn bộ ngành nghề. Lâm tổng cũng là người thông minh, sao không thể bán một cái nhân tình, hợp tác cùng có lợi mới là con đường phát tài trong vòng của chúng ta a.”
“Anh quá coi trọng bản thân mình rồi, chúng ta không cùng một cấp bậc, căn bản không thể chơi cùng nhau được, tôi hợp tác với anh làm gì?”
Bành Thành Kiệt bị câu nói của Lâm Dật làm cho nói không nên lời.
Cảm giác mình bị nghiền ép, ngay cả chỗ nói chuyện cũng không có.
Reng reng reng _ _
Lúc này, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Trần Bỉnh Cường gọi tới.
“Trần cục trưởng.”
“Lâm tổng, tôi vừa mới thông báo cho người của phân cục qua đó, người của phòng thí nghiệm bọn họ đều đã bị khống chế, sau đó tôi sẽ đưa về xem xét. Lát nữa cậu phái luật sư tới rồi chúng ta sẽ thương lượng cụ thể.”
“Được, việc này cảm ơn Trần cục trưởng, hôm nào tôi mời anh ăn cơm.”
“Khách sáo làm gì, lát nữa tôi còn có buổi họp, trước không nói chuyện nữa, có việc thì gọi điện cho tôi là được.”
“Được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật xoay xoay lưng, nhìn Mã Hoài Dương rồi nói:
“Người của phòng thí nghiệm đều đã bị mang đi, chúng ta trở về thôi.”
Bành Thành Kiệt và Thiệu Gia Lượng liếc nhau một cái, không nghĩ tới động tác của đối phương lại nhanh như vậy, không cho mình một cơ hội nhỏ nào.
Mã Hoài Dương bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó nói với Bành Thành Kiệt:
“Tôi đã thu âm lại cuộc trò chuyện vừa rồi của anh và Lâm tổng chúng tôi, đến lúc đó nó sẽ trở thành chứng cứ, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên toà.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Bành Thành Kiệt ngồi xuống trên ghế giống như người mất hồn, sau đó cầm điện thoại di động lên, gọi cho cha mình
“Cha, đã xảy ra chuyện!”
...
Đi ra khỏi Thánh Nông, hai người cũng không vội lên xe, Mã Hoài Dương hỏi:
“Lâm tổng, chuyện này ngài muốn xử lý như thế nào? Muôn giải quyết riêng hay là tố cáo bọn họ?”
“Giải quyết riêng thì không có ý nghĩa gì cả, làm như tôi giống người ham tiền lắm vậy.” Lâm Dật nói:
“Giải quyết chung là được, đợi lát nữa tôi sẽ gọi cho anh, anh đến cục thành phố một chuyến, cụ thể nên xử lý thế nào thì các người tự thương lượng là được.”
“Đã biết, Lâm tổng, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Ừm, đi thôi.”
Giao phó xong chuyện chính, hai người mỗi người đi một ngả.
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã gần mười một giờ, liền lái xe đến sân bay, chuẩn bị đi đón Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt.
Đến sân bay không bao lâu thì thấy bọn người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đi ra từ trong nhà ga.
Không giống với nhiệm vụ trước đó, cách ăn mặc của mấy người đều rất nhẹ nhàng.
Mấy người mới còn tốt, ăn mặc xem như nghiêm túc, nhưng Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt thì lại khác.
Một người mặc quần bò ngắn, một người mặc váy B ngắn, hoàn toàn không giống như đến để chấp hành nhiệm vụ, ngược lại có chút giống đến tìm tình nhân cũ.
Nhìn thấy Lâm Dật, Đào Thành cười và đi tới, “Lần này đến địa bàn của cậu, chuyện tiếp đãi giao lại cho cậu vậy.”
“Chuyện này không thành vấn đề, chủ yếu là các người ăn mặc như vậy, cảm giác giống như đến dạo chơi ngoại thành hơn.”
“Chỉ là một nhiệm vụ nhỏ, mục đích chủ yếu chính là mang mấy người mới này đi nhìn việc đời một chút, ba người chúng tôi chỉ là vật làm nền thôi.”
“Đi thôi, tôi đã sắp xếp chỗ rồi, đi ăn cơm trưa trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Nơi này là địa bàn của cậu thì phải nghe cậu rồi.”
Lâm Dật đưa sáu người ra khỏi sân bay.
Nhìn con Lexus của Lâm Dật, Ninh Triệt ghét bỏ nói:
“Lấy giá trị bản thân của cậu thế mà lại lái Lexus? Xác định không phải đang đùa sao?”
“Nhiều người như vậy, lái xe này mới có thể chở hết được. Nếu như lái siêu xe thì phải lái bảy chiếc, không chừng ngày mai tôi sẽ được lên đầu đề weibo mất.”
“Cậu cũng chơi xe đua sao?” Ninh Triệt hiếu kỳ hỏi.
“Tùy tiện chơi thôi.”
“Vậy thì thật đúng dịp, Khưu Đại tổ trưởng chúng ta chính là fan của xe cải tiến, có chỗ nào thích hợp không, lát nữa chạy vài vòng đi?”
“Nhìn vẻ mặt của các người, có vẻ như đều nóng lòng muốn thử?”
“Bởi vì đây cũng là một trong những hạng mục huấn luyện đặc biệt của lữ đoàn Trung Vệ, cũng không thể để chúng ta bắt người bằng chân được.”
Lâm Dật nhìn sang Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt, sau đó nói về phía sau:
“Với đôi chân này của cô còn tạm được, nhưng của cô ấy thì còn thiếu một chút.”
“Cám ơn đã khích lệ, ha ha...”
Khưu Vũ Lạc quay đầu, không quan tâm đến Lâm Dật.
“Đi thôi, đi ăn cơm trước, lát nữa sẽ mang các người ra ngoài chơi một chút.”
Sau đó, Lâm Dật lái xe, đưa mấy người đến khách sạn Bán Đảo.
“Lâm tổng, tất cả phòng đều đã được sắp xếp xong.”
Nhìn thấy Lâm Dật tới, Vương Thiên Long đi lên chào hỏi.
“Được, ông cứ bận việc của mình trước đi, tôi sẽ dẫn người lên.”
Một hàng bảy người đi tới gian phòng, Lâm Dật đẩy thực đơn qua.
“Muốn ăn gì thì cứ gọi.”
“Lâm Dật, cậu thường xuyên đến đây lắm sao?”
Đào Thành liếc nhìn thực đơn, thuận miệng hỏi: “Tôi từng nghe qua danh tiếng của khách sạn Bán Đảo, đồ ở đây cũng không rẻ.”
“Đây là khách sạn của tôi, mọi người cứ ăn thoải mái, chọn món ngon một chút.”
“Làm ăn cũng không tệ nha, khách sạn cấp bậc cao như vậy, có thể so với những khách sạn hàng đầu Trung Quốc.”
Gia cảnh Đào Thành tuy cũng giàu có, nhưng không thể so với dạng thổ hào như Lâm Dật được.
Trong mắt người bình thường, gia tộc của anh vẫn luôn là mong muốn mà không thể thành, cho nên anh vẫn chưa lộ vẻ quá mức kinh ngạc.
“Chỉ là mấy chuyện nhỏ thôi, một năm cũng không kiếm lời được mấy đồng, tôi cũng không quan tâm lắm.” Lâm Dật nói:
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này các người là đi công tác, đến lúc đó nhớ trả chút tiền cơm, dù sao cũng là tiền của lữ đoàn Trung Vệ.”
Khưu Vũ Lạc:…
Đào Thành:…
Ninh Triệt cười đến đau cả bụng, “Cậu đây có được xem là lừa tiền phi pháp không nhỉ?”
“Có tiện nghi mà không chiếm chính là vương bát đản, dù sao đều là tiền của nhà nước.” Lâm Dật nói:
“Hiện tại không có ai, nói nhiệm vụ cụ thể đi.”
“Chỉ là một nhiệm vụ tiếp ứng, người tổ một mang 2 kg khoáng thạch Buss từ đảo Tilia về, nhiệm vụ của chúng tôi chính là đưa những thứ này về.”
“Ừm? Là âm thầm cầm nó trở về sao?”
“Đương nhiên, theo quy ước, không được phép đưa thứ này ra ngoài, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, không phải người nào cũng đều thành thật làm theo quy ước cả.”
------
Dịch: MBMH Translate