Xét theo góc độ nào đó thì đất nước và cá thể đều có một số tính chất giống nhau.
Cũng sẽ làm chút chuyện lén lút.
Nếu như không phá vỡ loại quy tắc này thì sự tồn tại của nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
“Địa điểm tiếp ứng cụ thể ở đâu vậy?” Lâm Dật vừa ăn vừa hỏi.
“Tại vùng biển quốc tế, chúng ta phải ngồi thuyền qua đó.”
“Phiền toái như vậy sao? Không giống với trong phim điện ảnh nha, đầu đường có ám hiệu gì hay không?”
“Không có.” Đào Thành cười nói:
“Bởi vì đây là hành động bị toàn thế giới cấm đoán, cho nên phải cẩn thận một chút, chỉ cần thuyền không lái vào vùng biển quốc tế thì người khác sẽ không nghi ngờ đến trên đầu Trung Quốc chúng ta, như vậy sẽ ổn thỏa hơn một chút.”
“Đã hiểu, vấn đề cũng không lớn.”
Sau khi biết được toàn bộ quá trình nhiệm vụ, Lâm Dật cũng không để nó trong lòng.
Quả thực không có gì khó cả.
“Đúng vậy, chỉ là một nhiệm vụ nhỏ. Hơn nữa, đến lúc đó, người quân đội sẽ tuần tra tại vùng biển phụ cận, ngay cả cơ hội gặp phục kích cũng không có, nếu không thì chúng tôi cũng không thể nhẹ nhàng như vậy.”
“Nói trắng ra chính là không cần chuẩn bị gì cả, đến thời gian thì hành động là được đúng không.”
“Đúng vậy.” Đào Thành cười ha hả nói:
“Dù sao chúng tôi đến Trung Hải để dạo chơi một chút, cậu sắp xếp mấy việc còn lại đi.”
“Trung Hải không phải có một trường đua xe sao, hình như là lớn nhất Trung Quốc, dẫn chúng tôi qua đó chơi đi.” Ninh Triệt nói: “Hai chúng ta chạy vài vòng.”
“Chạy làm gì, cô không phải là đối thủ của tôi.” Khưu Vũ Lạc nói: “Vẫn nên từ bỏ đi.”
“Cô cũng đừng chắc chắn như vậy, tuy số lần có ít một chút, nhưng tôi cũng đã thắng cô mấy lần rồi đó.” Ninh Triệt nhìn những người khác rồi nói:
“Các người có muốn đánh cược một lần hay không.”
“Ngạch...” Đào Thành nói: “Việc này tôi đứng về phía Khưu tổ trưởng, tài lái xe của cô ấy có tiếng tại Yến Kinh, người bình thường thật sự không phải là đối thủ của cô ấy.”
“Nghe thấy chưa, cô không nên tự rước lấy nhục.” Khưu Vũ Lạc vừa uống nước, vừa nói.
“Không thử một chút thì làm sao biết.” Ninh Triệt cầm túi của mình lên, “Hiện tại đi luôn.”
“Để tôi gọi điện thoại bảo người dọn sân đã.” Lâm Dật cầm điện thoại di động, nói.
“Dọn sân sao? Mặt mũi cũng thật là lớn nha.”
“Trường đua xe quốc tế Trung Hải cũng là của tôi.”
“A? Quy mô sản nghiệp của cậu cũng quá lớn rồi đi?” Đào Thành kinh ngạc nói:
“Cậu không phải làm về chất bán dẫn và Internet sao, sao còn đặt chân vào phương diện này nữa.”
“Trước đó nhàn rỗi không chuyện gì, liền tùy tiện mua vài thứ, hoàn toàn là để giải trí, cũng không kiếm lời được bao nhiêu tiền.”
“Tiểu tử cậu thật đúng là tài đại khí thô.”
Trong những người này, ngoài Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt ra thì những người còn lại không được tính là quá giàu có, tài sản trong nhà cũng chỉ có vài tỷ.
Đừng nói so với toàn bộ sản nghiệp của Lâm Dật, chỉ cần trường đua xe quốc tế Trung Hải này thôi cũng đã có thể đè bẹp bọn họ.
“Đều là sản nghiệp nhỏ, đi thôi, qua đó chơi.”
“Đi thôi.”
Ra khỏi khách sạn, đoàn người đến trường đua xe, dưới sự sắp xếp của Chu Hải Đào, trong bãi đỗ xe đã không còn một ai.
Mười mấy chiếc xe cải tiến đang đỗ trên đường đua, chờ bọn người Lâm Dật tới.
“Voice Night và Lykan?!”
Nhìn thấy xe trong nhà kính, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều có chút ngoài ý muốn.
Lykan, toàn thế giới chỉ có 7 chiếc, giá 67 triệu!
Voice Night, toàn thế giới chỉ có một chiếc, giá 120 triệu!
Mấy loại xe hiếm này không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Con đường và nhân mạch chính là một yếu tố quan trọng trong đó, người bình thường không có bản lĩnh này.
“Khó trách cậu dám ra tay với những người đi ra từ đại viện kia, tôi thật sự đã đánh giá thấp thế lực của cậu tại Trung Hải.” Ninh Triệt nói.
“Đám người kia chỉ là một đám ngu ngốc, được nuông chiều thành hư.”
Thuận miệng trả lời một câu, Lâm Dật đưa người vào đường đua.
“Xe đều đã được đổi dựa theo giá thị trường với tiêu chuẩn cao nhất, một chiếc khoảng hơn 6 triệu, cứ tùy tiện lái, đến lúc đó các người chỉ cần ký tên, tôi sẽ đến đòi.”
“Ha ha...”
Đào Thành cười rộ lên, “Tôi đoán là Lưu lão đại sẽ không để ý đến cậu, nói không chừng sẽ còn để cậu trợ cấp kinh phí.”
Nói chuyện cười đùa một hồi, mấy người đều tự tìm xe, Ninh Triệt gọi:
“Cô không phải cũng thích xe sao, xuống chạy hai vòng đi, để tôi xem trình độ của cô thế nào.”
“Các người không phải là đối thủ của tôi, tự mình chơi đi.”
“Trình độ của Khưu tổ trưởng các người cũng không phải là nói giỡn.”
Lâm Dật liếc mắt nhìn Khưu Vũ Lạc, “Chân cô ấy ngắn như vậy, tôi đoán muốn nhấn ga hẳn là cũng phải tốn sức.”
“Cậu nói ai chân ngắn.”
“Cô a.”
Khưu Vũ Lạc:…
Ninh Triệt: “Tôi thích mấy chàng trai thành thật như cậu.”
“Bớt nói nhảm đi, nếu như cậu cảm thấy mình được thì xuống chạy hai vòng đi.”
Mùi thuốc súng hai bên càng ngày càng nồng, Ninh Triệt bèn lui sang một bên.
Ban đầu cô vốn muốn chạy vài vòng với Khưu Vũ Lạc, nhưng nhìn tình thế hiện tại thì hình như mọi chuyện không có liên quan gì đến mình.
“Cô đừng có tự rước lấy nhục, ở đây nhiều người như vậy, nên giữ cho mình chút mặt mũi.”
“Đừng mà, không cần giữ mặt mũi cho cô ấy đâu.” Ninh Triệt thêm dầu vào lửa:
“Nhanh xuống chạy vài vòng đi, nếu không cô ấy sẽ thật sự coi mình là thần xe Schumacher(*) đó.”
(*)Michael Schumacher là cựu tay đua Công thức 1, và từng bảy lần giành chức vô địch thế giới. Theo website chính thức của Công thức 1, "theo thống kê Schumacher là tay đua vĩ đại nhất trong môn thể thao này"
“Chủ nếu là nếu tôi thắng cô ấy thì cũng không có cảm giác thành tựu gì.”
“Vậy thì đánh cược chút gì đó đi.” Ninh Triệt nhìn Khưu Vũ Lạc nói: “Cô có dám hay không?”
“Có gì mà không dám.” Khưu Vũ Lạc nhìn Lâm Dật nói:
“Nếu như tôi thắng, sau này cậu phải thành thật nghe lời, đừng có mà không biết lớn nhỏ trước mặt tôi.”
Khưu Vũ Lạc ước gì Lâm Dật xuống đây nhanh một chút.
Từ lúc cậu ta gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ, mình đã liên tục bị mất mặt.
Nếu như có thể thông qua chuyện này tìm lại mặt mũi, cũng coi như là không tệ.
Nhất định phải tìm về uy tín của người tổ trưởng.
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
“Cậu có thể tuỳ ý đặt điều kiện.” Khưu Vũ Lạc nói một cách hững hờ, cô cũng không cảm thấy mình sẽ thất bại.
“Vậy thì cược đồ lót của cô đi, ha ha...” Ninh Triệt nói:
“Nếu như cô thua, thì đưa đồ lót mặc trên người mình cho Lâm Dật.”
Đào Thành:…
Lăn lộn cùng Ninh Triệt, mấy chuyện này mãi mãi cũng không dừng được.
“Đừng đứng thất thần như con chim cút nữa, cô có dám đáp ứng không.” Ninh Triệt nói.
“Có cái gì mà không dám.” Khưu Vũ Lạc nói: “Tôi tuy chưa từng tham gia trận đấu chính thức, nhưng tôi biết rõ trình độ của mình. Trong mấy người nghiệp dư, không có mấy người có thể thắng được tôi.”
“Cậu thì sao, có dám chơi hay không?” Ninh Triệt nhìn Lâm Dật: “Tôi đã đào sẵn hố giúp cậu rồi, nguyên chất nguyên vị, vô cùng giá trị.”
Lâm Dật sờ cằm, “Chuyện này đúng thật là có chút thú vị.”
“Vậy cậu có lòng tin cho cô ấy một phiếu hay không?”
“Tôi có lòng tin cho cô ấy một phiếu, cũng có lòng tin chạy thắng cô ấy.”
Ninh Triệt đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó cất tiếng cười to, “Quá tinh túy.”
“Tôi làm quen với đường đua chút đã, cậu chờ tôi một chút.”
Khưu Vũ Lạc rất nghiêm túc, làm vậy có thể tăng thêm phần thắng của mình.
Nhất định phải lấy lại uy tín của mình.
Sau hai mươi mấy phút, Khưu Vũ Lạc đã chạy được bảy được tám vòng.
Lâm Dật phát hiện, Khưu Vũ Lạc quả thực rất chuyên nghiệp.
Trong bảy, tám vòng này, cô đều thử dùng các góc độ khác nhau để tiến vào khúc cua, cố gắng đạt được tốc độ nhanh nhất và rút ngắn thời gian.
Người bình thường thật sự không có bản lĩnh này.
Sau khi chạy thử xong, Khưu Vũ Lạc mở cửa xe ra, hướng về phía Lâm Dật, nói:
“Bắt đầu đi!”
------
Dịch: MBMH Translate