"Các người đều bình tĩnh đi." Lưu Hồng nói:
"Lữ đoàn Trung Vệ thuộc sự quản lý của quốc gia, công ty Hắc Kim là tổ một chức tư nhân, nếu hai bên xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ dẫn tới áp lực trên phương diện dư luận, cuối cùng vẫn là chúng ta chịu thua thiệt. Nhưng thù này chắc chắn phải báo, giết người của chúng ta, cướp đồ của chúng ta, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được."
Tào Gia Độ vỗ nhẹ vào Lưu Hồng vai: “Anh tạm thời bình tĩnh đã, tất cả mọi chuyện đều phải chờ có kết quả khám nghiệm tử thi lại nói sau."
Bây giờ, tất cả mọi điều đều chỉ là suy đoán, không có chứng cứ chính xác nào.
Điều duy nhất có thể trông cậy chính là kết quả khám nghiệm tử thi, bằng không sẽ không có cách nào ra tay xử lý chuyện này.
"Nhưng tôi còn có một chuyện chưa hiểu, tất cả kẻ nằm vùng đều đã bị dọn sạch, rốt cuộc là ai tiết lộ hành tung của bọn họ?" Lưu Hồng nói:
"Chẳng lẽ là trong tổ một xuất hiện kẻ phản bội?"
Đám người đều không nói gì, chỉ nhìn sang Lâm Dật.
Chuyện Vương Băng Ngọc là do anh phát hiện, cho nên lúc này mọi người đều muốn nghe thử suy nghĩ của anh.
"Cũng có khả năng có kẻ nằm vùng này, nhưng tổ một chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, rất khó điều tra được." Lâm Dật dựa vào ghế, nói ra quan điểm của mình.
"Nhưng ngoại trừ có kẻ phản bội, còn có một khả năng khác, đó là từ lúc tổ một nhận được quặng Bass, bọn họ đã bị theo dõi."
"Ý của cậu là nói từ sau khi tổ một bắt được quặng Bass, người công ty Hắc Kim đã bắt đầu bám theo bọn họ?"
Lâm Dật gật đầu: “Bởi vì từ khi Jimmy xảy ra chuyện đến bây giờ đã được một thời gian, Jeffrey của Hắc Kim chắc chắn có thể đoán được chuyện xảy ra, chỉ có điều bọn họ không cần chứng cứ, đoán là lữ đoàn Trung Vệ làm thì trực tiếp ra tay, cho nên chuyện này có thể là âm mưu được vạch ra từ trước."
Lâm Dật khẽ day huyệt thái dương: “Khi hai người bọn họ còn sống đã bị hành hạ tra tấn, chắc hẳn cũng vì tin tức về lữ đoàn Trung Vệ, nhưng bọn họ không khai, sau đó mới biến thành như vậy. Nhưng bọn chúng đã đạt được mục đích, mang quặng Bass đi."
Cốc cốc cốc...
Lưu Hồng gõ ngón tay xuống mặt bàn lại giống như đang giết thời gian.
Cho dù có khả năng có kẻ nằm vùng nhưng lý do giải thích của Lâm Dật cũng rất hợp lý.
So sánh ra, bọn họ càng muốn tin tưởng điều sau hơn.
Nếu lại xuất hiện kẻ nằm vùng, đó chính là lữ đoàn Trung Vệ không có năng lực!
Lưu Hồng cũng sẽ không xứng ngồi ở đây.
"Được rồi, các người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chờ thông báo của tôi." Lưu Hồng khẽ nói.
Mọi người đứng dậy, lần lượt rời đi.
Chuyện đã rõ ràng, còn lại chỉ là xem xử lý chuyện này thế nào.
Cho nên ông ta cần chút thời gian.
Sau khi rời đi, mấy người không tới nhà khách mà trở về khách sạn Bán Đảo, bởi vì ngủ ở đó thoải mái hơn.
Khi bọn họ trở lại khách sạn, trời đã gần sáng.
Nhưng mỗi người đều không hề thấy buồn ngủ.
Tất cả đều hi vọng nhanh chóng có kết quả khám nghiệm tử thi.
Hơn mười hai giờ trưa, mọi người tập trung lại, tới nhà hàng ăn trưa.
Tất cả đều không nói gì, lặng lẽ ăn.
Mãi đến hơn sáu giờ chiều, Lưu Hồng mới gọi điện thoại cho mọi người, tập hợp bọn họ ở khu an ninh.
"Sếp Lưu, tình hình thế nào?" Khưu Vũ Lạc hỏi.
"Tìm được vân tay của sáu người, nhưng vẫn không thể xác định là người của công ty Hắc Kim ra tay."
"Vậy bước tiếp theo nên làm gì? Chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ ở đây chứ?" Ninh Triệt nói.
"Chúng ta về Yến Kinh tiến hành nghi thức từ biệt, sau đó chôn cất, xử lý xong chuyện trước mắt lại nói sau."
"Chúng tôi biết rồi."
Mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Yến Kinh.
Lâm Dật nghĩ trong nhà không có chuyện gì.
Công ty có Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện quản lý, hắn không cần lo lắng.
Bên phía thôn Hoan Hỉ, phải mấy ngày nữa mới có khả năng thu hoạch trái cây trồng trong nhà kính đợt hai.
Mấy ngày này hắn rảnh rỗi không có chuyện gì, đúng lúc có thể đi Yến Kinh xem thử.
Lâm Dật gửi tin nhắn cho Kỷ Khuynh Nhan, nhưng chỉ đi nói mình đi Yến Kinh công tác, cũng không nói gì khác để tránh cho cô lo lắng.
Buổi tối hôm đó, mấy người lên máy bay riêng, mang theo thi thể của hai người trở lại Yến Kinh.
Lưu Hồng thông báo với người nhà của bọn họ. Sau khi nhìn thấy thi thể, người hai nhà khóc không thành tiếng nhưng vẫn nhanh chóng tiếp nhận sự thực này.
Bọn họ đều là gia đình giàu có, tâm tính không giống như dân chúng bình thường.
Sáng hôm sau, bọn họ tổ chức lễ truy điệu và từ biệt trong nhà lang lễ, sau khi hỏa táng, tro cốt được đưa đến nghĩa trang liệt sĩ. Đây là đãi ngộ của lữ đoàn Trung Vệ.
Đến nghĩa trang, vào lúc tặng hoa cuối cùng, Lâm Dật vẫn đứng ở cuối.
Anh mới tới lữ đoàn Trung Vệ không lâu, tình cảm không sâu đậm bằng những người khác, cho nên cũng không quá bi thương.
Chỉ là anh không có cách nào tiếp nhận được hai người lại hi sinh theo cách này.
Mà trong quá trình đó, người của tổ một cũng trở về, nhưng chỉ có một phần.
Lâm Dật đứng phía sau đám đông nhìn bốn người của tổ một.
Người đứng đầu trong đó chính là tổ trưởng tổ một Vương Miện.
Vương Miện có phần khác với sự tưởng tượng của Lâm Dật.
Anh ta cũng cao khoảng 1 mét 9, cơ thể rất cường tráng, để đầu đinh, hình dạng cũng không quá bắt mắt. Anh ta đứng yên ở đó, cả người hình như giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Lúc trước, Lâm Dật vẫn xem Vương Miện là người xa lạ, không có cảm giác gì với anh ta, miễn cưỡng xem là đồng đội.
Nhưng mấy ngày trước, nhà họ Vương đứng ra bảo vệ cả người nhà họ Hàn, điều này làm cho Lâm Dật có thêm chút đề phòng đối với bọn họ.
Bởi vì từ một ý nghĩa nào đó, bọn họ đã đứng ở phía đối lập với mình.
Hai mươi mấy phút sau, mọi người lần lượt lên tặng hoa, sau đó lùi lại phía sau.
Mà vào lúc này, Vương Miện đi về phía Lâm Dật.
"Cậu chính là Lâm Dật đã phá kỷ lục của tôi trong thời gian tập huấn?"
"Đúng." Lâm Dật thản nhiên gật đầu.
"Đúng là không tệ." Vương Miện vừa cười vừa nói:
"Tôi còn tưởng phải tám năm mười năm nữa mới có thể có người phá được kỷ lục của tôi, không ngờ ba năm sau đã có người làm được, sau này cố gắng lên, tôi xem trọng cậu."
Vẻ mặt Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đứng ở bên cạnh đều có phần không được tự nhiên.
Đây chẳng phải là rõ ràng đang tạo áp lực về phía Lâm Dật, lấy điều này để thể hiện địa vị của mình ở trong lữ đoàn sao?
Người bình thường có thể không hiểu ý của anh ta.
Nhưng đối phương là Lâm Dật, nếu hắn nghe không hiểu mới là lạ.
"Thật may là trình độ của lữ đoàn Trung Vệ không kém như anh nghĩ, người có thể được đưa tới tập huấn đều có trình độ tạm được, tốt xấu gì anh cũng là một thành viên của lữ đoàn Trung Vệ, không cần thiết giơ tay đánh vào mặt mình."
"Ha ha..."
Vương Miện không nói gì, Tần Nghiêm Lĩnh đứng ở bên cạnh lại cười.
"Khó trách anh có gan đánh nhiều đàn em trong viện lớn một trận như vậy. Anh vẫn còn rất tự tin nhỉ?"
Mặc dù bây giờ Tần Nghiêm Lĩnh đã rời khỏi lữ đoàn Trung Vệ nhưng trước kia từng là thành viên của tổ một, cộng thêm quan hệ giữa anh ta và Khưu Vũ Lạc, anh ta xuất hiện ở đây cũng là bình thường.
"Sau đó thì sao? Có liên quan gì tới anh chứ? Anh tính bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác à?" Lâm Dật nói:
"Thành tích tập huấn trước đây của anh là bao nhiêu? Tốt xấu gì tôi cũng là tổ phó, anh còn chưa có tư cách nói chuyện với tôi nhỉ?"
------
Dịch: MBMH Translate