"Anh có giỏi thì nói lại lần nữa!"
"Được rồi! Nơi đây không phải là nơi cho các anh cãi nhau!" Khưu Vũ Lạc ngăn lại.
Nếu đánh nhau nơi trang nghiêm như thế, bọn họ trở lại cũng sẽ bị phạt kỷ luật.
Thứ hai, với bản lĩnh của Tần Nghiêm Lĩnh chưa chắc đã đánh thắng được Lâm Dật.
"Không phải trước đó các người từng có mâu thuẫn sao? Nhân cơ hội này, hai chúng ta so tài chút đi."
Ninh Triệt thản nhiên liếc nhìn Tần Nghiêm Lĩnh, thầm lắc đầu.
Nhà họ Tần suy sụp không phải không có lý do.
"Ai nói giữa bọn em có mâu thuẫn, bây giờ bọn em là đồng đội!" Khưu Vũ Lạc nói:
"Đây không phải là chuyện của anh, anh muốn bị kỷ luật sao?"
"Nói gì vậy? Các người cùng lắm là cùng một tổ, anh ta làm gì có tư cách trở thành đồng đội của em."
"Anh đừng để ý quan hệ của bọn em thế nào, nói chung anh hãy thành thật một chút đi!"
Thấy Khưu Vũ Lạc tức giận, Tần Nghiêm Lĩnh cũng không nói gì, đứng qua một bên với vẻ xem thường.
Trái lại Vương Miện vẫn bình tĩnh.
"Hi vọng sau này có thể có cơ hội ra làm nhiệm vụ với anh ở đảo Tilia, lữ đoàn Trung Vệ không phải là nơi nuôi kẻ vô dụng."
"Anh nói chuyện như vậy không thấy mệt sao? Anh muốn làm màu thì cứ thoải mái, tôi còn kính trọng tặng anh cái tên là anh hùng."
Lâm Dật nói xong, đồng thời chỉ vào hai bia mộ trước mặt: “Hai đồng đội của anh bị người ta hại, anh không đi tìm hiểu xem vấn đề nằm ở đâu, trái lại đến trước mặt tôi nói này nói nọ, thú vị sao? Hay là anh đã biết trước sẽ như vậy, trở về đây chỉ mang tính hình thức thôi?"
"Hả?"
Anh vừa nói vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Vương Miện.
Bọn họ nghi ngờ hắn là kẻ nằm vùng sao?
Trong nháy mắt, tình cảnh Vương Miện rơi vào thế bị động.
Ở trong giờ phút nhạy cảm này, bị người ta nói thành là kẻ nằm vùng, ai cũng sẽ thấy bẽ mặt.
"Anh đang nói linh tinh gì vậy?" Vương Miện lạnh lùng nói.
"Tôi chỉ là nghi ngờ thôi, anh kích động như vậy làm gì? Có phải có phần giấu đầu lòi đuôi không?" Lâm Dật nói:
"Đương nhiên, anh cũng có thể nghi ngờ tôi, xem có ai tin không."
"Được rồi, tất cả đều im lặng đi." Lưu Hồng nói.
Vương Miện không nói gì mà đứng qua một bên, không tính toán việc này nữa.
"Sao hai người bọn họ vừa gặp mặt đã sặc mùi thuốc súng vậy?" Khưu Vũ Lạc thầm nói.
"Trước đó Lâm Dật đánh nhiều người như vậy, chuyện này đã truyền khắp đám con nhà giàu trong cả nước. Mà Vương Miện tuyệt đối là đại ca trong những người này, Lâm Dật lại là một người tới từ Trung Hải, trong lòng tất nhiên coi thường rồi."
Cách nói của Ninh Triệt chỉ đúng phân nửa.
Một nửa căm giận khác của anh ta là do chuyện Lâm Dật chuẩn bị ra tay với nhà họ Hàn.
Nếu chuyện này thành sự thật, như vậy thế lực của nhà họ Lương sẽ nước lên thì thuyền lên, điều này rất bất lợi cho sự phát triển của nhà họ Vương trong tương lai.
Rất nhanh, tất cả mọi chuyện đều được xử lý xong xuôi, mọi người trở lại căn cứ của lữ đoàn Trung Vệ.
Bọn họ lại tổ chức mở cuộc họp.
"Vương Miện, cậu có gì muốn nói về hành động lần này không?" Lưu Hồng khẽ hỏi.
"Tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, rất có thể là chúng tôi đã bị để mắt tới ngay từ đầu, mới dẫn đến chuyện này xảy ra."
Lý do giải thích của Vương Miện cũng giống như suy nghĩ của người khác vậy.
Hắn không cho rằng trong tổ xuất hiện kẻ nằm vùng, chỉ cho rằng vấn đề xuất hiện ngay từ lúc đầu.
"Thời gian sau này, chúng tôi sẽ tiến hành tự điều tra chuyện này, tranh thủ tìm ra được vấn đề, sau đó bắt lấy hung thủ."
"Chuyện liên quan tới đảo Tilia, người tổ một tạm thời nghỉ, hết sức truy tìm điều tra chuyện này, nếu không tìm được hung thủ và manh mối, cậu cũng không cần làm tổ trưởng nữa."
"Tôi đã biết, tôi sẽ nghiêm túc tìm hiểu và điều tra chuyện này."
Lưu Hồng nói xong, nhìn mọi người trong phòng họp: “Bây giờ tôi tuyên bố, lữ đoàn Trung Vệ tiến vào tình trạng chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp, sẵn sàng hành động bất kỳ lúc nào."
"Vâng!"
"Tan họp!"
Lâm Dật: ?
Tình trạng chiến đấu khẩn cấp là gì?
Mọi người kích động như vậy làm gì?
Sau khi tan họp, Lâm Dật và Ninh Triệt đi ra ngoài, anh hỏi:
"Tình trạng chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp là gì vậy?"
"Cậu không xem sổ tay quy định của Lữ đoàn Trung Vệ à?" Ninh Triệt nói: "Chính là đừng lười nhác, tranh thủ huấn luyện, sẽ có trận lớn phải đánh bất kỳ lúc nào."
"Hóa ra là có chuyện này, tôi còn tưởng phải tiến hành huấn luyện dã ngoại giống như trong quân đội chứ."
"Mới đầu quả thật có quy định như thế, nhưng sau phát hiện hiệu quả không tốt." Ninh Triệt nói:
"Dù sao người của lữ đoàn Trung Vệ đều nắm giữ cách chiến đấu dùng lực từ đan điền, cách huấn luyện truyền thống gần như không có hiệu quả nâng cao, cho nên lại áp dụng cách thức tự mình huấn luyện, nhưng chuyện này không phải là trò đùa, phải nghiêm túc."
Lâm Dật gật đầu: “Tôi hiểu."
"Chuyện này đã giao cho tổ một xử lý, không còn liên quan tới chúng ta nữa." Ninh Triệt nói:
"Cậu muốn đi đâu, chị mời cậu."
"Trong nhà tôi còn có việc, tôi chuẩn bị trở về Trung Hải."
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã hơn hai giờ chiều, nếu đi gấp thì khoảng năm giờ có thể đến Trung Hải.
"Cũng được, chị tiễn cậu."
"Tôi sẽ không khách sáo với chị...”
Reng reng reng…
Lâm Dật còn chưa nói dứt lời, điện thoại di động trong túi đã đổ chuông, là Kỳ Hiển Chiêu gọi điện thoại tới.
"Lâm tổng, xảy ra chuyện rồi." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Công ty của chúng ta ở nước Mỹ bị lộ, đã bị ban ngành có liên quan niêm phong, có người nói còn hạn chế Điền tổng đi lại!"
Nghe được tin tức này, Lâm Dật sửng sốt mất một giây: “Điền Nghiên bị hạn chế đi lại à?"
"Đúng vậy, Bộ thương mại niêm phong công ty của chúng ta, nói tình nghi chúng ta lừa đảo thương nghiệp." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Hơn nữa chuyện này đã biến thành một sự kiện ngoại giao, tôi không liên lạc được với cô ấy."
"Anh không cần để ý chuyện này, cứ lo chuyện của công ty đi, tôi sẽ tới xử lý những chuyện còn lại."
Lâm Dật cúp máy, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Anh không ngờ tới chuyện này, cảm giác rất kỳ lạ.
Lấy Điền Nghiên thông minh tài trí như vậy, nếu có gì không bình thường, chắc chắn sẽ lập tức phát hiện.
Không thể lặng lẽ, không có chút động tĩnh nào như vậy.
Hơn nữa, trong cuộc trò chuyện trước đó, cô đã nói công việc bên nước Mỹ đã xong, chỉ còn lại vài chuyện vặt chưa hoàn thành.
Sở dĩ đến bây giờ cô còn chưa về là muốn cho mình một kỳ nghỉ, chuẩn bị chơi nửa tháng mới trở về.
Cô yêu cầu như vậy, Lâm Dật sẽ không phản đối, hơn nữa còn rất vui vì cô còn có tâm trạng đi du lịch, chứng tỏ tình hình bên Mỹ đều bình thường, bằng không chắc chắn sẽ không như vậy.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên trở thành như vậy, làm người ta trở tay không kịp.
Ngay cả chút thời gian phản ứng cũng không có.
Đây cũng là điểm kỳ lạ nhất.
"Sao cậu đột nhiên không nói gì? Có phải nghĩ đến chuyện gì không?" Ninh Triệt hỏi.
"Không sao, tôi đi trước đây. Chị đưa tôi tới sân bay luôn, tôi đang vội."
"Đi thôi."
Thấy cảm xúc của Lâm Dật không ổn, Ninh Triệt cũng không làm lỡ thời gian của hắn, chuẩn bị đưa hắn đi sân bay.
Reng reng reng…
Vào lúc này, điện thoại của Lâm Dật lại đổ chuông, là Thẩm Thục Nghi gọi điện thoại tới.
"Cậu đang ở đâu vậy? Cậu có tiện nói chuyện không?"
------
Dịch: MBMH Translate