Hơn 6 giờ tối, Hàn Kim Lôi và Triệu Quốc Bình tụ lại với nhau.
“Tình huống bên phía Lý Chấn thế nào rồi, chuẩn bị nhiều chứng cứ như vậy, bên Mỹ thế mà còn không phán quyết, rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì vậy.” Triệu Quốc Bình nói.
Từ khi Lý Chấn bị bắt cho đến hiện tại, đã hơn 20 giờ.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Lý Chấn và Hàn Kim Lôi vẫn chưa cắt đứt liên lạc với nhau.
Mà toàn bộ đều là hành động của Thẩm Thục Nghi, mục đích chính là để moi thêm chút chứng cứ từ trong miệng Hàn Kim Lôi.
Trên tay nắm giữ càng nhiều thì phần thắng của mình sẽ càng lớn.
“Chuyện này đã nằm trong dự liệu của tôi.” Hàn Kim Lôi đặt chén về lại trên bàn, nói:
“Tôi đoán là Lâm Dật đã có chuẩn bị ở phía bên kia, dù sao cậu ta cũng là người không thể xem thường. Tuy trên tay chúng ta có chứng cứ, nhưng cũng không thể lập tức đẩy cậu ta vào chỗ chết được, nói không chừng còn phải đợi một đoạn thời gian nữa.”
“Tôi chủ yếu là có chút sốt ruột. Sản nghiệp dưới tay cậu ta có thể nói là đi đầu trong ngành chất bán dẫn. Nếu như chúng ta có thể nắm nó trong tay thì tương lai của lĩnh vực chất bán dẫn này sẽ do chúng ta định đoạt, không ai có thể biết được lợi nhuận sẽ lớn như nào.”
“Đừng có gấp, muốn làm việc tốt thường phải trải qua nhiều gian nan, bên đang trừng trị cậu ta là Mỹ, cậu ta sẽ không thể trốn khỏi, chúng ta chỉ cần tiếp tục chuẩn bị chứng cứ là được.”
“Rốt cuộc đã đợi được đến ngày này, chúng ta đã cố gắng rất nhiều.”
Hàn Kim Lôi gật gật đầu, “Mọi chuyện đã náo đến mức độ này, tôi đoán khoảng một hai ngày nữa là sẽ kết thúc, tên Lâm Dật này, cũng sắp lui ra sân khấu lịch sử rồi.”
...
Hơn mười một giờ tối, Lâm Dật vẫn còn ở tập đoàn Lăng Vân, chưa có ra ngoài.
Sau khi tan làm, Kỷ Khuynh Nhan cũng đến đây, đồng thời còn có Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện.
Trên bàn trà trong văn phòng, còn có bữa khuya vừa mới ăn xong chưa kịp dọn dẹp.
“Ông chủ, tất cả các bộ phận đều đã chuẩn bị khá ổn, anh định lúc nào thì động thủ vậy?” Hà Viện Viện hỏi.
“Đừng có gấp, tôi đang đợi thông báo, đoán chừng cũng sắp rồi.”
Mấy người đều không hiểu lắm, Lâm Dật đang muốn chờ thông báo của người nào đây. Nhưng bọn họ có thể nghe được loáng thoáng, người có thể để ông chủ của mình chờ thông báo, thân phận và địa vị của người này tại Trung Quốc chắc chắn là không thấp.
Nói không chừng còn sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của chuyện này.
Ong ong ong _ _
Điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là một tin nhắn ngắn từ một dãy số lạ, phía trên chỉ có hai chữ.
Hành động!
Lâm Dật lúc này đoán được, đây là phương thức để đảm bảo an toàn của Thẩm Thục Nghi, tránh bị người khác phát hiện ra.
Nhìn tin nhắn phía trên điện thoại di động, Lâm Dật có chút muốn cười.
Lại cảm thấy có chút tàn khốc.
Lúc trước xem phim, khi mà mấy ông lớn buôn hàng cấm thực hiện giao dịch, cả đám đều như này, hiện tại xem ra đúng là nên học tập theo những đại lão này.
Lâm Dật đứng dậy, xoay xoay lưng, “Nói với từng bộ phận, bắt đầu làm việc!”
“OK!”
Lâm Dật ra lệnh một tiếng, Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện lập tức đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị sắp xếp chuyện tiếp theo.
Hai người đều là tâm phúc tuyệt đối của Lâm Dật, đừng nói là chuyện này vô cùng mạo hiểm, cho dù là thịt nát xương tan thì chỉ cần Lâm Dật ra lệnh một tiếng, hai người sẽ làm tất cả.
Sau khi hai người rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan cũng đang bận chuyện trong tay, cô không hy vọng sẽ bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Cô sẽ không thuyết phục Lâm Dật rằng chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm, khuyên anh ấy cẩn thận lời nói một chút.
Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, cô sớm đã hình thành thói quen này.
Cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ đứng cùng một chỗ với Lâm Dật.
So với thuyết phục, chẳng bằng kiên định giúp đỡ anh ấy.
Mà cô cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, dự định cùng Lâm Dật trải qua một cuộc sống bình thường.
Cho nên, Kỷ Khuynh Nhan cũng không cố kỵ gì.
Cho dù là chuyện gì thì cô cũng không sợ.
“Đừng xem nữa, em đã nhìn một đêm rồi, mắt sẽ không chịu được đâu.” Lâm Dật nói.
“Không sao cả, vấn đề không lớn.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Em cảm thấy, đối phương rất có thể sẽ lên bài nói chúng ta độc quyền, cho nên cần chú ý hơn một chút, tránh việc bị nắm được nhược điểm.”
“Chuyện này không còn cách nào khác, đã phát triển đến nước này rồi, chúng ta không có cách nào lo được hai bên cả. Nhưng mà em cũng không cần quá lo lắng, bởi vì nó hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.” Lâm Dật nói:
“Nếu như việc này thành công, cho dù tạo thành thế độc quyền thì nhiều lắm chúng ta cũng chỉ bị gõ một cái, không đến mức bị thương đến xương cốt, nếu như không độc quyền thì kết cục cuối cùng cũng là vậy thôi.”
Kỷ Khuynh Nhan chống má, “Nói cũng đúng.”
“Em có sợ là anh sẽ thất bại thảm hại hay không?” Lâm Dật cười hỏi.
“Không sợ.”
“Có lòng tin đối với anh như vậy sao?”
“Không phải là có lòng tin với anh, mà là em đã gửi bên ngân hàng Thụy Sĩ 2 tỷ, số tiền này đủ cho hai ta chi tiêu nửa đời còn lại. Cho dù anh muốn đông sơn tái khởi thì cũng đủ, cho nên dù chuyện làm ăn bên Trung Hải có xảy ra chuyện gì thì em cũng không sợ.”
“Thì ra là em đã trải tốt đường lui, nhưng anh có một vấn đề muốn hỏi.”
“Vấn đề gì?”
“Lấy quy mô của tập đoàn Triều Dương, em hẳn là không bỏ ra nổi 2 tỷ tiền tiết kiệm mới đúng.”
“Em bỏ ra 300 triệu, số tiền còn lại đều là của tập đoàn Lăng Vân.”
“A? Lấy ra nhiều tiền như vậy sao? Sao anh lại không biết vậy?”
“Do Viện Viện lợi hại chứ sao.”
“Hai người không phải là đã thông đồng với nhau từ trước rồi đó chứ.”
“Trước đó em có nói cho cô ấy một chút về ý nghĩ của mình, sau đó cô ấy nói muốn thử xem năng lực di chuyển tài sản và biện thủ công quỹ của mình đến đâu.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Sự thật chứng minh, năng lực của Viện Viện đúng là rất không tệ, chuyển đi 1,7 tỷ mà một chút lỗ hổng cũng không có. Anh có muốn cân nhắc tăng chút tiền lương cho cô ấy không?”
“Mẹ nó, anh muốn chém chết cô ấy!”
Kỷ Khuynh Nhan cười ngả nghiêng, “Đừng kích động như vậy, hai chúng em chỉ là chơi đùa thôi, không phải em đã nói cho anh biết rồi sao. Dù sao đây cũng là tiền bảo mệnh của hai chúng ta. Anh có thể tùy tiện giày vò tập đoàn Lăng Vân và tập đoàn Triều Dương, nhưng không được đụng vào 2 tỷ này dù sao chỉ là một phần.”
“Được, được, được, không động.” Lâm Dật vừa cười vừa nói: “Có nhiều tiền như vậy, đừng nói là hai chúng ta, nuôi sống một bầy con còn được nữa là.”
“Thôi đi, em muốn sinh đứa trẻ mập mạp, mới không sinh một đám đâu.”
“Nếu như con đầu là con gái thì sao.”
“Vậy thì lại đẻ lần hai.” Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nói:
“Thật ra em vẫn tương đối hi vọng sẽ sinh cả trai lẫn gái, nhưng em muốn con đầu là con trai, sau này nó có thể bảo vệ em gái.”
“Suy nghĩ này rất tốt, anh cởi quần tán thành.”
“Lưu manh.”
Lâm Dật nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Khuynh Nhan, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà nhà đều đốt đèn, cảm giác có Kỷ Khuynh Nhan lo liệu cho cuộc sống tương lai ở phía sau, vẫn là rất khiến người ta mong đợi.
------
Dịch: MBMH Translate