Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1176 - Chương 1174. Đề Nghị

Chương 1174. Đề Nghị
Chương 1174. Đề Nghị

"Khụ khụ khụ... Cái này..."

Lâm Dật lúng ta lúng túng nói: "Đây cũng là một ưu điểm."

Nếu chỉ đơn thuần đánh giá Nhan Từ và Lý Sở Hàm trên phương diện kỹ thuật, Nhan Từ chắc chắn cao hơn mấy cấp.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật tặc lưỡi.

Hắn cảm giác đây là một đề tài rất thú vị, có thể nghiên cứu sâu hơn.

Nhưng xét về IQ, Lý Sở Hàm lại cao hơn, dù sao trong cả bệnh viện Hoa Sơn cũng chỉ có cô được phong danh hiệu bác sĩ xuất sắc.

Mặc dù mình cũng nhận được vinh dự đặc biệt này, nhưng mình bật hack, không nằm trong phạm vi thảo luận.

Nhưng cho dù là vậy, lúc đang yêu thì rõ ràng năng lực lĩnh ngộ của Nhan Từ còn mạnh hơn.

Chiếc hộp Pandora mới được mở ra bao lâu, lại không học cũng biết được chín chín tám mươi mốt tư thế.

Người xưa nói, nghe đạo có trước sau, ai cũng có chuyên môn riêng của mình, chắc hẳn chính là ý này.

Không ngờ hàn khỏi ông cụ Hàn Dũ trước đây cũng là một gã đàn ông cặn bã, chắc hẳn cũng ngủ với rất nhiều người phụ nữ mới viết ra được hai câu nổi tiếng từ xưa tới nay.

"Bên phía khách mời đã giải quyết xong chưa?" Lâm Dật hỏi.

"Gần xong rồi. Có hai diễn viên gạo cội đức cao vọng trọng, một nam một nữ, một người có lưu lượng tuyến đầu, một người còn lại vẫn đang bàn. Khách mời tạm thời càng không đáng kể tới. Bọn họ chỉ làm nền, có rất nhiều người có thể tìm tới bất cứ lúc nào."

"Xem tình hình thế này, dường như không có vấn đề gì, chỉ cần thực hiện từng bước."

"Cơ bản gần như vậy, điểm duy nhất không thể bảo đảm là mời gọi đầu tư."

Nhan Từ vuốt tóc: “Em dự tính phải chi đến một trăm triệu quảng cáo, nhưng đây chỉ dự tính của em thôi, tuy nhiên có khả năng bùng nổ cũng có khả năng tiêu đời, đây là điều em tương đối để ý."

"Không phải anh đã nói cho em biết sao, không cần quan tâm tới chuyện tiền nong."

"Tính chất khác nhau, mời gọi đầu tư là tiền thật, em không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, lại khác với anh, nhỡ lỗ thì em phải đền tiền."

"À, nếu đền tiền thì bắt em gán nợ."

Đôi mắt đẹp của Nhan Từ sáng lên.

Nếu thật sự lấy mình gán nợ, thật ra cũng không mệt.

"Được rồi, em làm việc trước đi, anh đi xử lý rau trong viện đã."

"Được."

Sau khi tách khỏi Nhan Từ, Lâm Dật lái xe đến trên trấn, chia cải xanh làm mấy phần.

Sau đó tìm nhà chuyển phát nhanh và lần lượt gửi đi. Ngoại trừ nhà họ Lương ở Yến Kinh, cơ bản ngày hôm sau là có thể đưa đến Trung Hải.

Sau đó, Lâm Dật lại gọi điện thoại cho Vương Thiên Long, thu xếp địa điểm cho buổi mời gọi đầu tư.

Xử lý xong chuyện vụn vặt này, Lâm Dật lại trở về nhà kính, bắt đầu làm cỏ phun thuốc cho cây ăn quả và rau, vẫn bận đến tối mới xong.

Đêm hôm đó, hai người cũng không hề nhàn rỗi, chiến đấu kịch liệt đến tận khuya mới kết thúc.

"Ngày kia anh có bận không?"

Nhan Từ mặc áo ngủ bằng lụa nói.

"Anh chỉ bận trồng trọt thôi." Lâm Dật nói:

"Em muốn anh đi cùng em tới tham dự buổi mời gọi đầu tư à?"

"Thông minh." Nhan Từ nói:

"Dù sao anh cũng không có chuyện gì, vậy anh đi cùng em qua đó xem thử. Nhưng nếu bận thì thôi."

"Được, nếu không có vấn đề gì đột xuất xảy ra, anh sẽ qua xem thử."

"Ừ, lần đầu tiên chủ trì buổi họp như vậy, có anh ở bên cạnh, em có thể yên tâm hơn."

...

Hơn chín giờ sáng hôm sau, Lâm Dật bị chuông điện thoại đánh thức.

Là Kỳ Hiển Chiêu gọi điện thoại tới.

"Alo." Lâm Dật mơ mơ màng màng nói.

"Lâm Tổng, có phải tôi làm phiền anh nghỉ ngơi không? Chuyện cũng không mấy quan trọng, đợi lát nữa tôi nói cũng được."

"Không sao, anh nói đi."

"Tôi chỉ muốn hỏi xem gần đây có phải anh định đầu tư Game show không?"

"Hả? Sao anh biết?"

"Buổi sáng có rất nhiều người gọi điện thoại cho tôi, nói tập đoàn Lăng Vân đầu tư một Game show, hỏi tôi có chuyện này không. Tôi muốn xác nhận lại, sợ có người bịa đặt."

"Đúng là có thật nhưng chỉ chơi vui thôi, không liên quan tới nghiệp vụ của công ty, anh không cần để ý đâu."

"Tôi biết rồi."

Sau khi trao đổi sơ qua với Kỳ Hiển Chiêu vài câu, Lâm Dật lại cúp máy, có chút dở khóc dở cười.

Chuyện này còn chưa bắt đầu, những người đó đã tìm tới cửa, tin tức nhanh nhạy thật.

"Sao thế? Có người hỏi chuyện gameshow à?" Nhan Từ thức dậy hỏi.

Lâm Dật gật đầu: “Bọn họ đã gọi điện thoại tới công ty anh, giấu cũng không giấu được nữa."

"Oh, vậy em ngủ tiếp đây."

"Hơn chín giờ rồi, em vẫn còn muốn ngủ à?"

"Hả? Muộn thế rồi à?"

Nhan Từ với mái tóc rối bời ngồi dậy, lập tức tỉnh táo.

"Chẳng phải hôm nay em rảnh à? Tối nay dậy cũng không sao."

"Ngày mai là buổi mời gọi đầu tư, lát nữa em sẽ phải quay về Trung Hải thu xếp chuyện này." Nhan Từ xuống giường: “Cũng tại anh giày vò muộn như vậy mới ngủ."

"Chà chà chà? Có liên quan gì tới anh chứ?" Lâm Dật nói: "Là em không cho anh dừng mà. Con người em đúng là tiêu chuẩn kép."

"Vậy cũng tại anh." Nhan Từ biết mình đuối lý, bắt đầu cãi bướng: “Anh mau dậy mặc quần áo đi, lát nữa anh cũng phải về Trung Hải đấy."

"Vội gì chứ? Chuyện buổi mời gọi đầu tư cứ để người phía dưới làm là được, em đâu thể cứ ôm hết vào mình."

"Vậy tôi cũng phải về xem, nếu có chỗ nào không ổn còn mau chóng điều chỉnh."

Lâm Dật đứng lên lười biếng vươn vai, sau khi rửa mặt, đi cùng Nhan Từ ra ngoài.

Nhưng hai người không đi luôn, đầu tiên là tới công trường, sau khi kiểm tra tiến độ thấy không có vấn đề, lại dặn dò vài chuyện. Cuối cùng cô mới cùng Lâm Dật lái xe trở về Trung Hải.

"Em muốn ăn gì không? Giờ cũng trưa rồi, hai chúng ta còn chưa ăn sáng đâu."

"Tùy tiện ăn gì cũng được." Nhan Từ nhìn ra bên ngoài: “Trước mặt hình như có nhà hàng Hoài Dương, chúng ta qua ăn thử?"

"Anh thì sao cũng được, không kén chọn."

Lâm Dật lái xe đỗ ở trước cửa nhà hàng.

Trong nhà hàng trang trí rất tao nhã kết hợp với tông màu vàng là chủ đạo, làm người ta tới chỗ này tự nhiên cảm thấy yên lòng.

Trên phương diện cảm giác đã hơn hẳn các nhà hàng khác.

Mà sau khi bọn họ hỏi thăm qua mới biết được, năm ngoái nhà hàng Hoài Dương này được bầu thành Michelin một sao, chắc chắn là có đẳng cấp.

"Đúng rồi, em có chuyện này muốn hỏi anh." Lúc ăn cơm, Nhan Từ hỏi.

"Chuyện gì vậy?"

"Anh có định tham dự quay không?"

"Hả? Em muốn anh tới làm khách mời à?"

"Làm khách mời lộ mặt một chút thôi."

Lâm Dật bĩu môi: “Nếu bên em thật sự xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, thiếu người lấp hố, anh cũng không ngại giúp đỡ. Nhưng nếu em muốn ép anh tham dự thì không có ý nghĩa lắm đâu."

"Vì sao?"

Nhan Từ ngừng tay, chăm chú nhìn Lâm Dật.

Cô rất thích nghe Lâm Dật nói, cho dù toàn những lời ngon ngọt nhưng kèm theo rất nhiều triết lý cuộc sống đáng để tìm hiểu.

"Trong mắt em, em cảm thấy anh là người có nhiều ưu điểm, nhưng trong mắt những người khác, anh chỉ là một người bình thường có vẻ ngoài tạm được, so với các trai xinh gái đẹp lưu lượng thì không chiếm ưu thế gì, khán giả cũng không thích nhìn anh, cho nên anh tham gia không có ý nghĩa lắm." Lâm Dật nói:

"Nhưng anh thật ra có đề nghị, em có muốn nghe không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1174.
Bình Luận (0)
Comment