"Anh có đề nghị gì vậy?" Nhan Từ nghiêm túc nói.
"Cô có thể khảo sát thêm Trương Hòa Bình và Cao Hạo Vũ." Lâm Dật nói:
"Hai người này đều là nhân tài, anh cảm thấy rất thú vị. Đặc biệt là Trương Hòa Bình kia, một khúc Phượng Vũ Cửu Thiên còn hơn cả anh."
"Ha ha..."
Vừa nhắc tới Phượng Vũ Cửu Thiên của Trương Hòa Bình, Nhan Từ lại không khống chế được sắc mặt của mình.
Đúng là mở ra cho mình một cánh cửa mới.
"Em nhớ kỹ đề nghị này này, xem hiệu quả quay thế nào, em sẽ tranh thủ thêm cảnh quay cho bọn họ, sau đó lại căn cứ vào phản ứng của khán giả để thu xếp cảnh quay cho bọn họ."
"Em để ý một chút là được."
Bởi vì lát nữa còn có việc làm, hai người ăn rất nhanh, buổi chiều còn phải đi xử lý chuyện khác.
"À, đây không phải là đạo diễn Nhan sao?"
Hai người vừa ăn xong, chuẩn bị tính tiền thì chợt nghe bên cạnh có người nói chuyện.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện ra đó là một cô gái mặc váy đen dài chín phân kết hợp với áo sơ mi trắng, trên tay đeo một túi xách Prada màu đỏ, so với Nhan Từ mặc có hơi bình thường, cũng có thể xem là tinh tế.
Người phụ nữ này tên là Tô Sướng, phó giám đốc đài truyền hình Trung Hải, đồng nghiệp cũ của Nhan Từ.
Còn có một người hơn bốn mươi tuổi, đeo kính mắt, dáng người hơi gầy, mặc vest, có vẻ tao nhão đi bên cạnh cô ta.
Lâm Dật không nói gì, bất giác nhìn về phía Nhan Từ.
Hắn phát hiện vẻ mặt của cô đã trở nên lạnh lùng nhưng vẫn cố gượng cười, đứng dậy nói:
"Thật là vừa khéo, cô cũng ăn cơm ở đây sao?"
"Chẳng phải trong đài sắp thu chương trình mới sao? Tôi và tổng giám đốc Trình qua ăn một bữa cơm, nói chuyện về buổi mời gọi đầu tư."
Nói xong, Tô Sướng bước sang bên cạnh một bước: “Tôi giới thiệu với hai người, người này chính là công ty TNHH Thực Phẩm Tân Thịnh ở Yến Kinh. Chúng tôi đã bàn xong, bọn họ chính là nhà tài trợ độc quyền cho chương trình tiếp theo."
"Ồ, chúc mừng."
"Đúng là đáng tiếc, chương trình mới sắp thu mà cô lại rời đi. Nếu hai chúng ta có thể cùng hợp tác thì chẳng khác nào song kiếm hợp bích, chương trình mới chắc chắn sẽ được yêu thích, quá đáng tiếc."
"Chủ yếu là tình hình của hai chúng ta không giống nhau." Nhan Từ vuốt tóc, vừa cười vừa nói:
"Tôi ở đài truyền hình Trung Hải hơn ba năm, nơi đó đã không còn tính khiêu chiến đối với tôi, cho nên muốn đổi một chỗ khác, không thể để một trang web nào hạn chết tôi."
Lâm Dật bĩu môi, đây là từng có mâu thuẫn rồi.
Nghe Nhan Từ nói với ẩn ý khác, Tô Sướng thoáng biến sắc nhưng vẫn cố bình thản.
"Tôi hiểu rõ ý của cô. Trước khi tôi tới, đạo diễn Nhan có phong cách riêng. Nhưng đôi khi phải biết rõ rốt cuộc đó là giá trị cho trang web cho cô hay bản thân mình có giá trị, nếu lẫn lộn hai chuyện này sẽ không tốt."
Nhan Từ mỉm cười gật đầu: “Đây đúng là một vấn đề đáng cho hai chúng ta cùng suy ngẫm."
"Tôi còn có việc, hôm nay tạm thời nói đến đây thôi." Tô Sướng vừa cười vừa nói:
"Bây giờ trên tay tôi có mấy chủ doanh nghiệp muốn tìm tôi xin quảng cáo trong chương trình, nhưng tôi thật sự không có nhiều vị trí cho bọn họ như vậy. Nếu cô cần, nhớ nói với tôi, tôi sẽ đề cử qua cho cô."
"Tôi đã có đủ rồi, cảm ơn ý tốt của cô."
"Vậy chúng ta gặp lại sau."
Nói xong, Tô Sướng và Trình Quan Lương rời khỏi nhà hàng, nhưng sắc mặt Nhan Từ lại càng tệ hơn.
"Sao trông em giống như muốn ăn thịt người vậy?" Lâm Dật hỏi.
"Đừng nhắc tới cô ta, ra ngoài không xem ngày, cứ tính là em xui xẻo."
Lâm Dật liếc nhìn Nhan Từ: “Chắc chuyện từ chức của em liên quan đến cô ta à?"
"Ồ? Anh nhìn ra à?"
"Anh đâu có mù, chỉ cần đứng cạnh nhìn qua là phát hiện không bình thường." Lâm Dật nói:
"Em nói xem có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc người phụ nữ này có năng lực gì, không ngờ lại ép đạo diễn Nhan của chúng ta phải từ chức vậy?"
Nhan Từ mang theo túi của mình, ngẩng đầu lên giống như một con thiên nga trắng cao ngạo.
"Sao em có thể bị cô ép đi được? Em là tự mình rời đi."
"Cho dù em tự đi cũng phải có một nguyên nhân chứ? Em đừng nói với anh là muốn gây dựng sự nghiệp, che che giấu giấu cũng không có ý nghĩa đâu."
"Cô ta vốn ở tỉnh Tứ Xuyên, bởi vì có quan hệ nên nhảy vào đài truyền hình Trung Hải làm phó giám đốc."
"Anh nhớ phó giám đốc trước đó hình như tên là Ngô Văn Thụ."
"Anh ấy bị đẩy đi."
"Theo em nói, phương pháp của cô ta còn rất cứng rắn." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Có phải cô ta cướp đi vị trí phó giám đốc vốn thuộc về em, nên em tức giận mà từ chức không?"
"Đây chỉ là một nguyên nhân nhỏ trong đó thôi." Nhan Từ nói:
"Còn nhớ lúc trước chúng ta quay "Sinh Tồn nơi hoang dã” không?"
"Nhớ, nghe nói rating không tệ."
"Đây vốn là một dự án thử nghiệm của đài truyền hình, nếu hiệu quả tốt, còn có thể tổ chức Game show khác. Em vốn là tổng đạo diễn và nhà sản xuất của dự án Gameshow thứ hai. Nhưng sau khi cô ta đến, không chỉ trực tiếp thành phó giám đốc, còn tăng thêm tên mình trong chuyên mục dự án "Sinh Tồn nơi hoang dã" này, tính xem như cô ta cũng có một nửa công lao vậy."
"Em không nói chuyện này với giám đốc của các em à?"
"Chuyện này là do giám đốc bày mưu đặt kế, em nói có tác dụng gì chứ?"
"Vậy là anh hiểu rồi. Vì chuyện này, em tức giận từ chức, sau đó một mình ra ngoài làm chương trình?"
Nhan Từ gật đầu: “Bởi vì ban đầu em đã có suy nghĩ về phương diện này, em trình dự án Game show thứ hai lên từ lâu nhưng giám đốc phản đối, nói Game show như vậy không tốt, khán giả không muốn xem, cho nên vì nhiều nguyên nhân cộng lại, em đã từ chức."
"Không ngờ một đài truyền hình lại lắm trò xấu như vậy, đúng là thú vị."
"Ai nói không phải chứ? Chỗ như vậy, không làm cũng được, đâu phải em không tìm được việc làm, không cần phải nén giận như vậy."
"Đạo diễn Nhan thật tuyệt."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, nghĩ tới là em lại thấy phiền, hai chúng ta đi thôi, buổi chiều còn có việc đấy."
Sau khi ra ngoài, hai người mỗi người đi một ngả, nhưng Lâm Dật không tới tập đoàn Lăng Vân mà lái xe đi tới chỗ Trầm Thiên Trác.
"Đã lâu không thấy cậu tới đây rồi." Thấy Lâm Dật, Trầm Thiên Trác vừa cười vừa nói.
"Gần đây tôi tương đối bận. Chẳng phải tôi vừa xử lý xong đã tới đây sao? "
"Sao rồi? Chuyện bên Mỹ đã giải quyết chưa?"
"Tôi giải quyết xong hết rồi, chút chuyện nhỏ đó không cần lo lắng, xem như có nguy hiểm nhưng cuối cùng không sao."
"Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi."
Trầm Thiên Trác đưa điếu thuốc tới, Lâm Dật theo thói quen nhận lấy.
Trong cả Trung Hải, chỉ có thuốc của Trầm Thiên Trác là Lâm Dật sẽ nhận, còn những người khác, căn bản phải xem tâm trạng.
Cho nên rất nhiều sếp lớn ở Trung Hải đều biết, Lâm Dật hút thuốc lá.
Nhưng muốn anh hút thuốc của mình lại rất khó.
Người có thể khiến anh chủ động mời thuốc lại càng khó hơn!
Dù sao ở trong đám sếp lớn có thể đấu với nhau nửa ngày chỉ vì một điếu thuốc của Lâm Dật.
------
Dịch: MBMH Translate