Hai người châm thuốc lá, khói thuốc trắng quẩn quanh trong phòng làm việc.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, có cảm giác như các sếp lớp đang nói chuyện.
Đám người đều là người làm ăn nên hiểu rõ một đạo lý.
Chuyện lớn thật sự không phải thảo luận ở trong phòng họp.
Vừa khéo đều thương lượng ra kết quả trong văn phòng bí mật riêng tư này.
"Anh Trầm, tiến độ bên phía máy Quang Khắc thế nào, phải mất bao lâu mới có thể cho ra mắt được?"
"Dựa theo kế hoạch ban đầu, thật ra bây giờ đã có thể cho ra mắt được rồi. Nhưng gần đây chúng tôi có đột phá mới trên một vài phương diện kỹ thuật quan trọng, cho nên muốn thay thế phần kỹ thuật này bằng sản phẩm trong nước, chắc khoảng một tháng là được."
Lâm Dật gật đầu. Cho dù loại máy Quang Khắc này không phải là thứ có thể chơi được trong một quốc gia, nhưng ngay từ đầu sở nghiên cứu lại thực hiện dự án này theo con đường đầu tư nước ngoài.
Chỉ cần trong điều kiện cho phép, bọn họ sẽ đều dùng các linh kiện quan trọng là sản phẩm trong nước, bất kể là bây giờ hay tương lai, đây đều là phương châm chiến lược quan trọng nhất.
"Chuyện này không vội, tôi đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên tới xem thử thôi. Cụ thể sắp xếp thế nào vẫn do anh Trầm quyết định."
Trầm Thiên Trác ngậm điếu thuốc, mỉm cười rót chén trà Lâm Dật.
"Tôi hiểu ý của cậu, nhưng nói thế nào cậu vẫn là ông chủ, lúc làm việc phải đặt quan hệ cá nhân sang một bên, bằng không tôi cũng không tiện triển khai công việc."
Lâu nay, Lâm Dật đều rất tôn trọng Trầm Thiên Trác.
Năng lực chuyên môn là một nguyên nhân quan trọng, nhưng không phải là tất cả.
Bởi vì sau khi tiếp xúc trong thời gian dài, hắn phát hiện Trầm Thiên Trác là một người có cả chỉ số EQ và IQ rất cao.
Người này nói chuyện hay làm việc đều rất chú ý tới chừng mực, không có bất kỳ hành vi nào vượt quyền, tuyệt đối được tính là nhân viên tốt của Hoa Hạ.
Đôi khi nghĩ lại, mình có thể gặp được nhân viên như Trầm Thiên Trác và Kỳ Hiển Chiêu cũng xem là may mắn của mình.
Nhưng anh nghĩ kỹ lại, mình gặp phải Hà Viện Viện, xem như kiếp trước đã làm chuyện tán tận lương tâm.
Sau khi nói chuyện với Trầm Thiên Trác một lát về chuyện máy Quang Khắc, Lâm Dật lại lái xe tới sở nghiên cứu Long Tâm.
Ngoại trừ máy Quang Khắc, hệ điều hành di động mới cũng là dự án quan trọng nhất của tập đoàn Lăng Vân, có thể nói là một chén nước cầm rất ổn định.
Từ từ Long Tâm đi ra đã là hơn bốn giờ chiều, Lâm Dật tới chỗ Kỷ Khuynh Nhan, đúng lúc đón cô đi làm về.
"Viện Viện đã nói với anh về chuyện tập đoàn đi du lịch nước ngoài chưa?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Du lịch gì?"
"Đây là đãi ngộ của công ty." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Ban đầu anh làm việc ở đây, chẳng phải đã từng tham dự một lần sao? Tập đoàn Lăng Vân là sản nghiệp lớn như vậy, chắc chắn sẽ làm tốt trên phương diện đãi ngộ phúc lợi này, bằng không nhân viên sẽ không có cảm giác đoàn kết, một lòng với công ty."
"Lúc trước anh chưa từng cân nhắc về chuyện này, cũng không nghe thấy bọn họ nhắc qua."
"Hình như chuyện này mới được họp và thảo luận trong mấy ngày gần đây, chắc hẳn còn chưa có kết quả nên không nói cho anh biết. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ hỏi ý kiến của anh thôi."
"Thật ra anh không để ý tới chuyện đi du lịch nước ngoài gì đó, nhưng anh cứ có cảm giác chắc hẳn đây là ý xấu do Hà Viện Viện đề xuất ra. Cô ta muốn lấy quỹ công để đi du lịch thôi."
"Anh đừng nói vậy, Viện Viện tốt xấu gì cũng là một nhân viên quản lý cao cấp, lương một năm lên tới mấy triệu. Cô ấy còn chưa đến mức phải đi du lịch ké của công ty đâu." Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói:
"Hơn nữa, chuyện tình cảm giữa cô ấy và Cao Tông Nguyên cũng rất tốt. Anh ta cũng là con cháu trong gia tộc nổi tiếng trên bảng tỷ phú, sao có thể thiếu chút tiền lẻ này chứ? "
"Không, em không hiểu về Hà Viện Viện rồi." Lâm Dật nói:
"Tuyển thủ nhổ lông dê chuyên nghiệp như cô ta vẫn luôn thực hiện căn cứ theo nguyên tắc xài tiền của người khác để làm chuyện của mình. Cô ta sẽ không thể bỏ qua được cơ hội tốt như vậy đâu."
Ong ong oong…
Trong lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Lâm Dật chợt đổ chuông. Đó là Kỳ Hiển Chiêu gọi video tới.
Bình thường, chỉ cần anh ta gọi video cho mình đều là vì việc riêng, việc công đều sẽ lựa chọn gọi điện thoại.
Đúng như Lâm Dật đã suy đoán, trong video không chỉ có Kỳ Hiển Chiêu, còn có cả Hà Viện Viện và Điền Nghiên.
"Lâm tổng, chúng tôi đã họp và nghiên cứu suốt hai ngày qua, muốn tổ chức một chuyến đi du lịch nước ngoài xem như là phát phúc lợi cho các nhân viên trong công ty. Chúng tôi muốn thương lượng với anh về chuyện này."
"Đây là chuyện tốt, tôi giơ cả hai tay đồng ý." Lâm Dật nói:
"Vậy anh tính đi đâu mới tốt?"
"Chúng tôi vốn định đi Châu u, nhưng thời gian trước công ty ở Mỹ xảy ra chuyện, cho nên chúng tôi lại chuyển mục đích, tạm thời quyết định là nước Nhật."
"Đây là ý đồ xấu do Hà Viện Viện đưa ra à?"
"Này này này, anh nói chuyện phải chú ý cách dùng từ chứ? Sao anh lại nói đây là ý đồ xấu do tôi đưa ra? Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi hết, đây hoàn toàn là địa điểm do bỏ phiếu chọn ra đấy."
"Cô chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên rồi. Thật ra tôi còn phản đối chuyện này đấy. Như vậy chẳng những lãng phí thời gian còn tốn tài tốn của sao. Tôi làm một nhân viên xuất sắc, cần phải tập trung thời gian có hạn vào việc phục vụ công ty, cho nên tôi căm thù đến tận xương tủy những cuộc du lịch vô nghĩa này."
"Vậy thì tốt quá, nếu cô không muốn đi thì ở lại trông nhà đi. Mọi người đều đi ra ngoài chơi, dù thế nào cũng phải có một người ở lại trông nhà chứ? Cô ở lại đi."
"Mẹ nó, tôi cầu xin anh hãy làm một con người đi." Hà Viện Viện nói:
"Tôi cho anh biết, chẳng những tôi sẽ đi, tôi còn dẫn theo lão Cao nhà chúng tôi đi đấy. Tôi đã nắm chắc đám lông dê này rồi."
Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan: "Em xem anh đã nói gì chứ? Người như cô ta, cho dù có một ngày làm nhà giàu nhất thế giới cũng không thể bỏ được thói quen nhổ lông dê."
Kỷ Khuynh Nhan khẽ day huyệt thái dương, cũng chẳng thể nói được gì nữa.
"Được rồi, tự các người thương lượng về chuyện du lịch đi, căn cứ theo nguyên tắc ăn ngon, uống tốt chơi vui, để cho mọi người thoải mái thư giãn là được rồi. Công nhân bên mảng sản xuất không đi được, các người cũng đừng quên trợ cấp đấy."
"Tôi biết rồi Lâm tổng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này."
Lâm Dật cúp máy, nằm trên ghế salon chơi game. Kỷ Khuynh Nhan tiếp tục xử lý công việc của mình, không ai gây cản trở cho người khác.
Buổi tối hôm đó, Lâm Dật nhận được tin nhắn do Nhan Từ gửi đến, thông báo chín giờ sáng mai, anh tới tham dự buổi mời gọi đầu tư.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật lái xe chở Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, sau đó quay trở về khách sạn Bán Đảo.
Ở cửa khách sạn có dựng một tấm biển nhắc nhở bắt mắt, mời những người qua tham dự buổi mời gọi đầu tư tới phòng tiệc ở tầng hai.
Ngoài ra Lâm Dật còn phát hiện ra thanh thế của buổi mời gọi đầu tư vẫn rất lớn, trước sau có không ít phóng viên.
Chắc hẳn những người này đều do đám người Tiếu Lập Đông mời giúp, sức ảnh hưởng của Nhan Từ còn chưa lớn như vậy.
"Lâm tổng, anh đã tới rồi." Thấy Lâm Dật, Vương Thiên Long cười ha hả bước tới chào.
"Dạo này bên phía khách sạn thế nào?"
"Nhờ sự dẫn dắt của anh, thành tích quý hai tăng hơn 11% so với cùng kỳ năm ngoái, đợt này chắc hẳn sẽ có thành tích cao."
"Mau ngừng lại, anh còn nói nữa, tôi sẽ đỏ mặt đấy."
"Những lời tôi nói đều là sự thật, cho dù anh không thường xuyên tới khách sạn, nhưng tinh thần của anh vẫn ảnh hưởng tới chúng tôi, thúc đẩy chúng tôi anh dũng tiến về phía trước."
"Dừng dừng, mẹ kiếp còn nói tinh thần vẫn ảnh hưởng tới các người, nếu anh nói gì nữa thì tiễn tôi đi luôn đi."
------
Dịch: MBMH Translate