"Tôi chỉ ví dụ thôi. Nói chung là dưới sự lãnh đạo của ngài, khách sạn Peninsula kinh doanh càng lúc càng tốt."
"Đừng tâng bốc nữa."
Lâm Dật chỉnh lại quần áo trên người: “Anh đi làm việc đi, tôi lên xem thử."
"Tôi đưa ngài đi."
"Không cần, anh cứ lo việc của anh đi."
Sau khi nói chuyện sơ qua vài câu với Vương Thiên Long, Lâm Dật đi thang máy lên tầng hai, phát hiện ở đây đông hơn tầng một nhiều.
Những người tới đấu thầu và các phóng viên tới viết bài đã ngồi chật hết các ghế trong phòng.
Lâm Dật nhìn về phía sân khấu, phát hiện Nhan Từ mặc váy đen dài qua đầu gối, còn đi tất màu da chân, tóc cũng được cẩn thận chỉnh sửa, có thể nói cô đã dồn hết tâm sức cho buổi mời gọi đầu tư lần này.
Lâm Dật chỉnh lại quần áo trên người, lặng lẽ đi tới.
Nhưng Lâm Dật dừng lại một lát khi đi ngang qua sân khấu, vào lúc này Nhan Từ đang bận cũng đúng lúc nhìn thấy anh.
Hai người không nói gì, chỉ ném cho nhau một ánh mắt, có một số việc có thể ngầm hiểu.
Lâm Dật lại đi về phía góc hội trường và tìm một chỗ ngồi xuống.
Chuyện hôm nay không cần mình giúp đỡ, chỉ cần ngồi xem là được.
Nhìn mọi người qua lại trong phòng, Lâm Dật cảm thấy có lẽ đây cũng là một con đường phát triển.
Anh ném chút tiền vào công ty nhỏ của Nhan Từ, chậm rãi trợ giúp cô phát triển lớn mạnh, sau này cũng dần có quyền phát biểu lớn hơn trong ngành truyền thông.
Bởi vì buổi mời gọi đầu tư còn chưa bắt đầu, cho nên người qua lại rất nhiều, thậm chí có nói là hỗn loạn.
Ở hàng ghế thứ năm của hội trường mời gọi đầu tư có hai người đang ngồi.
Một người trong đó chính là Tô Sướng mà Lâm Dật đã gặp hôm qua, anh cũng nhận ra người con lại.
Đó chính là Trương Húc người chủ trì trước đó vẫn luôn đi theo Nhan Từ, đồng thời bị Lâm Dật đánh một trận.
Cho dù nhân phẩm của Trương Húc không được tốt lắm, nhưng ánh mắt không tệ.
Ai lợi hại thì chơi với người đó.
Nếu không có người này đột nhiên xuất hiện, Nhan Từ chắc chắn sẽ trở thành phó giám đốc của đài truyền hình.
Bây giờ Tô Sướng tự nhiên xuất hiện, anh ta lại đi theo Tô Sướng, trên phương diện nào đó, loại năng lực quan sát nơi công sở này cũng là một ưu điểm.
Nhưng lúc này, hai người đều đeo khẩu trang, che hơn nửa mặt.
Ở dưới tình huống đông người như vậy, nếu không phải vừa vặn gặp được, chắc không sai nhận ra hai người.
"Phó giám đốc Tô, cô xem tình hình bây giờ, hình như cô ta tìm được không ít người, rất có khả năng đã chuẩn bị trước." Trương Húc khẽ nói.
"Nhiều người cũng vô dụng thôi, anh xem những người này có thể bỏ tiền ra không?" Tô Sướng nói:
"Lại giống như Trình Quan Lương mà tôi đã hẹn hôm qua, vừa ra tay là 110 triệu, đây mới thật sự là kẻ có tiền."
Trương Húc nhìn xung quanh: “Nhưng ở đây không ít người, lại xem có thể góp được bao nhiêu."
"Tôi đoán cũng chỉ mấy chục triệu thôi." Tô Sướng nói:
"Tháng bảy, tháng tám là thời kỳ vàng cho Game show, hai mươi mấy dự án chương trình tập trung lại chờ mời gọi đầu tư qua xét duyệt, hơn nữa đều tìm tới các nhà tài trợ lớn, còn lại cho bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là một vài xưởng nhỏ, cũng không cho được bao nhiêu tiền."
"Đạo diễn Tô nói có lý."
Làm việc trong đài truyền hình nhiều năm như vậy, Trương Húc vẫn hiểu được mọi chuyện trong đó.
Bình thường các nhà tài trợ cho Gameshow hầu hết là sản phẩm tiêu thụ nhanh, thực phẩm và mỹ phẩm.
Nhưng ở trong nước, công ty thực phẩm và mỹ phẩm có tiếng cũng chỉ có vậy, rất nhiều chương trình đã hoàn thành mời gọi nhà đầu tư.
Cho nên bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu. Các cô không có khả năng tìm được nhà tài trợ lớn.
"Lát nữa đấu giá, anh tốt nhất nhớ kỹ, tôi muốn xem cô ta rốt cuộc có thể nhận được bao nhiêu."
"Tôi cảm giác cao nhất là năm mươi triệu." Trương Húc nói:
"Mà chương trình này của cô ta cần ít nhất một trăm tới một trăm năm mươi triệu mới có thể làm ra được. Cho nên có thể làm ra được không, lại xem cô ta có may mắn hay không."
Trương Húc lại đối mặt với Nhan Từ, nhìn như người xa lạ vậy, không chút cảm xúc nào.
Hình như anh ta căn bản không quen biết vậy.
"Với chương trình nát của cô ta còn về cuộc sống chậm rãi ở nông thôn, đúng là không hiểu thị trường." Tô Sướng nói:
"Thanh niên bây giờ có ai sẽ thích thứ này? Lẽ nào bảo anh đi xem nuôi heo trồng rau à?"
"Cô ta vẫn luôn là một người chủ nghĩa lý tưởng, cho nên giám đốc trước đây mới từ chối dự án của cô ta."
"Bởi vì cô quá coi trọng bản thân." Tô Sướng nói:
"Tưởng mình có chút quan hệ nhân mạch và năng lực, lại cho rằng mình làm gì cũng có thể được yêu thích, trên thực tế cô ta hoàn toàn không biết gì về thị trường, tưởng tất cả đều là chuyện đương nhiên, tác phẩm duy nhất có chút thành tích, vẫn là ăn nhịp với các nước khác, không nhận thức rõ về mình."
"Phó giám đốc Tô nói rất đúng." Trương Húc mỉm cười phụ họa nói:
"Thật ra lúc trước còn tốt, nhưng từ sau khi quay xong chương trình "Sinh Tồn nơi hoang dã”, cô ta quả thật có hơi phiêu, làm việc tùy theo ý của mình, ngoại trừ giám đốc đài truyền hình thì không để ý tới người khác."
"Ha ha... Bây giờ cơ hội tới rồi."
Tô Sướng cười lạnh: “Thông qua chuyện lần này, cô ta cứ chờ mất hết danh dự trong giới đi!"
...
"Sao anh lại ngồi ở đây? Em đã tìm anh rất lâu đấy."
Nhan Từ lo xong mọi chuyện, đứng Lâm Dật trước mặt nói.
"Đã chuẩn bị xong hết rồi à?"
"Gần như vậy. Những chuyện còn lại, cứ giao cho người phía dưới làm là được."
Nhan Từ vuốt tóc, nhìn dãy ghế trước, nói:
"Anh đừng ngồi ở đây, anh là nhân vật lớn như vậy, em đã thu xếp một ghế ở phía trước cho anh rồi."
"Không cần, ở đâu cũng vậy thôi. Anh lại không muốn lộ mặt, ở đây xem em một lát là được rồi." Lâm Dật nói:
"Anh thấy hôm nay có không ít người tới, chắc hiệu quả không tệ."
"Anh đừng nói nữa."
Nhan Từ vốn đang cao hứng bừng bừng, đã lập tức mất tự tin.
"Cho dù có rất nhiều người nhưng chất lượng không cao, chắc hẳn cũng không thể bỏ ra được bao nhiêu tiền."
"Không đến mức đó chứ?"
"Ba tháng hè là thời điểm cạnh tranh của Game show các nhà, bọn họ tập trung tất cả tài nguyên vào các chương trình át chủ bài của các đài, chiếc bánh gato chỉ lớn có vậy, chắc chắn là không đủ chia." Nhan Từ nói:
"Cộng thêm những chương trình khác đã từng có kinh nghiệm thành công, chương trình của em mới mẻ, tự làm, không có dữ liệu hỗ trợ, mọi chuyện đều phải bắt đầu từ đầu, quả thật có hơi khó khăn."
"Em đừng bi quan như vậy, còn chưa bắt đầu đánh trận, sao em đã nhận thua."
"Vậy thì không có. Có anh chống đỡ, tôi sợ cái gì chứ?" Nhan Từ nói:
"Cho dù không quảng cáo mời gọi đầu tư, em cũng không sợ. Chỗ thật sự thể hiện ra năng lực là rating, đến lúc đó mới có thể nhìn thấy rõ."
"Vậy là được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cứ làm là được rồi."
"Sao cô lại ở đây?"
Trong lúc hai người nói chuyện, từ phía sau Nhan Từ vọng đến một giọng nói chói tai.
Hai người bất giác quay đầu, phát hiện ra người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên.
Bà ta mặc váy màu đỏ, đeo túi Hermes, trông rất cao sang.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Dật lại rất khoa trương.
Đây chẳng phải là bà già định bao nuôi mình ngày đó sao?
------
Dịch: MBMH Translate