“Đây là quy định cọng lông gì vậy, đã bỏ tiền ra mà muốn ngủ còn phải xem tâm trạng của người ta?”
“Đây là phong tục của cửa hàng. Tôi cũng không mang các người tới mấy nơi rối loạn kia.” Lương Kim Minh nói:
“Đến đây chỉ là để giải trí, đừng có mang một thân bệnh trở về, nếu như anh thật sự có nhu cầu này, lúc trở về tôi sẽ sắp xếp cho anh.”
Tần Hán đồng ý gật đầu, “Phụ nữ của mình vẫn là tốt hơn.”
Mở miệng ra chính là lão háo sắc.
Lương Kim Minh chọn một người trên danh sách, “Chọn cái đắt nhất đi, sau đó lại chọn bốn ly rượu sake và mười phần thịt xiên.”
Chọn đồ ăn chính là chọn người, cho nên cũng không có nhiều đồ, nếu như chọn thêm những thứ khác sẽ rất tốn thời gian.
“Được rồi, ngài chờ một lát.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, khách trong tiệm dần trở nên nhiều hơn, hơn phân nửa đều là người Đảo quốc, nhưng cũng có rất nhiều người nước ngoài đến đây xem Geisha biểu diễn.
“Số 1 mà chúng ta chọn có vẻ như rất được hoan nghênh, tôi thấy nhiều người đều chọn cô ấy.” Tần Hán vừa uống rượu vừa nói.
“Số 1 là hoa khôi, cũng là người xinh đẹp nhất ở đây, đương nhiên là có nhiều người chọn rồi.”
Không bao lâu sau, buổi biểu diễn Geisha bắt đầu, người trong tiệm đều ngồi thẳng người, còn có người vỗ tay khen ngợi, như đang xem buổi biểu diễn ca nhạc của ngôi sao vậy.
Nhìn thấy hình ảnh như thế, Lâm Dật còn có chút chờ mong, nhưng đợi đến lúc thật sự bắt đầu diễn thì lại cảm thấy đầu óc ong ong.
Gương mặt vẽ trắng như quỷ, miệng lẩm bẩm ca khúc giống như đứa trẻ rên rỉ trong mộ.
Cái này mẹ nó là gì vậy!
Cho dù có cho tôi xem một đoạn AVI, tôi cũng cảm thấy hay hơn so với cái này!
Nhìn thấy ba người nghe say sưa, Lâm Dật cảm thấy mình đúng là không có tế bào nghệ thuật.
“Các người xác định có thể hiểu được niềm vui thú của loại tiết mục này sao?” Lâm Dật vừa uống rượu vừa hỏi.
“Đây gọi là là thể nghiệm phong tình dân tộc, dùng sao cũng đang nhàn rỗi.” Lương Kim Minh nói.
“Lão Lâm, anh không thể tầm thường như vậy, phải thưởng thức tỉ mỉ.” Tần Hán nói.
“Vẫn là các người tới đi, tôi không chịu nổi.”
Bởi vì không có hứng thú gì đối với biểu diễn Geisha, Lâm Dật liền cầm điện thoại di động chơi game để giết thời gian.
Khoảng một giờ sau, biểu diễn Geisha kết thúc.
Dưới đài vang lên từng đợt vỗ tay, thậm chí còn có không ít người cho tiền boa.
Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ mình thật sự chỉ là một người phàm tục.
Sau khi biểu diễn kết thúc, hơn mười Geisha tham gia biểu diễn đều đi tới quầy tiếp tân, cung kính và nhu thuận đứng thành một hàng.
Lúc này, Lâm Dật cuối cùng có thể lý giải một chút, vì sao lại có người yêu thích thứ này.
Loại cảm giác muốn chinh phục không thể diễn tả kia, quả thật là khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Nhưng dù vậy, những người này cũng không phải là gu của Lâm Dật.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc tây trang cầm một tấm thẻ nhỏ, vẻ mặt khoa trương, nói:
“Hiện tại, buổi biểu diễn đã kết thúc, tiếp theo đến phần chọn lựa rồi.”
Ba ba ba _ _
Tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi vang lên liên tục, phân đoạn mà mọi người mong đợi đã đến.
Chủ nhân cầm tấm thẻ, nhìn một chút rồi nói:
“Trong đợt biểu diễn vừa rồi, tổng cộng có sáu vị khách cảm thấy yêu thích tiểu thư Nakajima Shoko. Sáu bàn khách này lần lượt là số 2, số 3, số 9, số 14, số 17, số 21. Hiện tại mời sáu vị khách đứng dậy, để cho tiểu thư Nakajima Shoko tiến hành lựa chọn.”
Người chủ trì nói xong, Lương Kim Minh lập tức đứng lên, còn cố gắng sửa sang lại quần áo của mình, cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Cùng lúc đó, những người của các bàn còn lại cũng đứng lên, cũng giống như Lương Kim Minh, vô cùng tự tin.
Nhưng mà trong có bốn bàn là người Đảo quốc, còn lại chính là người da trắng, hình như cũng rất hưng phấn.
Lâm Dật liếc mắt qua Lương Kim Minh ở bên trong sáu người, cảm thấy những người này đều vô cùng tự tin rằng mình nhất định có thể được chọn.
Người chủ trì cười rồi nhìn về phía Nakajima Shoko, “Tiểu thư Nakajima, ngài đã chọn được chưa.”
“Tôi chọn...”
Nakajima Shoko ngại ngùng cười một tiếng, “Ta chọn số chín.”
“Mẹ nó!”
Lương Kim Minh kinh hô một tiếng, “Mị lực của lão tử quả nhiên là không phân quốc gia, phụ nữ Đảo quốc cũng bị tôi mê hoặc.”
“Lão Lương, anh khiêm tốn một chút.” Tần Hán nói:
“Tôi cảm thấy có lẽ anh đã hiểu lầm rồi, cô ấy hẳn là nhìn trúng Lâm Dật. Chẳng lẽ anh còn không biết giá trị nhan sắc của mình sao.”
“Mẹ nó, người ta rất tổn thương nha.”
Cao Tông Nguyên cười ha hả, “Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng nhất chính là cô ấy đã chọn bàn chúng ta, cũng không biết sau khi đi vào trong có thể chơi được những kiểu gì.”
“Được, xin mời bàn khách số chín...”
“Ngu ngốc!”
Người chủ trì còn chưa nói dứt lời, thì nghe một tiếng mắng chửi truyền đến.
“Hôm nay tôi đã bớt thời gian đến xem cô biểu diễn, cô thế mà lại chọn một con heo Trung Quốc, đồ tiện nhân đáng chết!”
Lời này khiến cho sắc mặt của bốn người Lâm Dật ngừng lại, biểu lộ nghiền ngẫm.
Tuy tiếng Nhật của mấy người Tần Hán không tốt, nhưng cũng có thể nghe hiểu một ít, cộng với biểu tình dữ tợn kia, đương nhiên là biết đây không phải là lời tốt đẹp gì.
Vóc dáng của người nói chuyện không cao lắm, dáng người hơi mập, nhưng vẻ mặt lại rất phách lối.
“Tiên sinh, xin ngài bình tĩnh một chút.”
Thấy tình huống không đúng, người chủ trì vội vàng xoa dịu, sợ sẽ nháo ra chuyện, như vậy thực sự quá không lễ phép.
Cùng lúc đó, nhân viên bảo an của quán cũng chạy tới trước bàn số 3, muốn ngăn hành vi của anh ta lại.
“Cút đi!”
Người nam nhân hơi mập cởi quần áo của mình ra, ở ngực có một hình xăm con sói.
Cùng lúc đó, năm người bên cạnh anh ta cũng đều đứng lên, sau khi cởi áo ra thì trên người cũng có hình xăm, nhưng lại không nhiều như người đàn ông hơi mập.
“Các, các người là người của hội Kodokai!”
Nhìn thấy hình xăm trên người đàn ông hơi mập, người Đảo quốc trong quán đều bị dọa cho rời khỏi chỗ, ánh mắt hiện lên vẻ lo sợ.
“Tôi là Takashi Ikeda đến từ chi nhánh Okaya của hội Kodokai, hôm nay tới đây là để xem cô ấy!”
Sau khi biết thân phận của Takashi Ikeda, ngay cả người chủ trì và nhân viên bảo an của quán đều không dám động đậy.
Bọn họ chính là người của hội Kodokai, mình không thể trêu vào a!
Mà Kabuki nơi này đều do những người này quản lý, nếu như trêu chọc bọn họ thì cuộc sống của mình sẽ không được thoải mái.
Nhìn thấy mọi người trong tiệm đều không nói gì, đều trốn sang một bên, Takashi Ikeda thắt quần áo lại, hài lòng ngồi xuống, chỉ Nakajima Shoko rồi nói:
“Tối nay, tôi không hy vọng cô ấy chọn người khác.”
“Chuyện này...”
Vẻ mặt của người chủ trì trở nên xoắn xuýt, ông chủ của mình không ở đây, mọi việc tối nay đều do bản thân mình phụ trách.
Nếu như làm theo lời anh ta thì phải xin lỗi mấy vị khách người Trung này, như vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của cái quán nhỏ này.
Nhưng nếu không nghe theo anh ta thì quán này sẽ gặp tai họa.
Sau khi cân nhắc kỹ, người chủ trì bất đắc dĩ đi xuống, đến bên cạnh Lương Kim Minh.
“Vị tiên sinh này, thực sự xin lỗi, chúng tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế. Chúng tôi sẽ hoàn tiền cho các người, các người có thể rời khỏi đây không?”
“Hình như là không được.” Lương Kim Minh thản nhiên đáp lại.
------
Dịch: MBMH Translate