Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1208 - Chương 1206. Suýt Chút Nữa Làm Hỏng Chuyện Của Tôi Rồi

Chương 1206. Suýt Chút Nữa Làm Hỏng Chuyện Của Tôi Rồi
Chương 1206. Suýt Chút Nữa Làm Hỏng Chuyện Của Tôi Rồi

“Ngài, ngài nói vậy là có ý gì?”

Người chủ trì vô cùng căng thẳng, ông ta không muốn gây ra rắc rối, chỉ hy vọng nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.

“Còn có thể có ý gì, chính là muốn đánh hắn ta chứ sao.” Lương Kim Minh nói tiếp:

“Thật ra chúng tôi không có hứng thú gì với phần biểu diễn nghệ thuật, chúng tôi đến đây chỉ để tham gia náo nhiệt mà thôi, nhưng hình như hắn ta rất thích ra vẻ, việc này thì tôi không nhịn nổi. Nếu ông đây nhìn trúng người phụ nữ nào mà lại nhường cho người khác, vậy tôi còn thể diện nữa không hả?”

Thường ngày người chủ trì cũng thường xuyên được tiếp xúc với khách du lịch Hoa Hạ, nên ông ta vẫn hiểu được một chút ý tứ trong lời nói của Lương Kim Minh, nhưng không hoàn toàn hiểu hết.

Tuy vậy ông ta cũng đoán được mấy người Hoa Hạ này không có ý định bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế!

“Nhưng bọn họ là người của Hội Kodo-kai, các người không chọc nổi đâu, tuyệt đối đừng nên ra tay đánh nhau. Tôi sẽ trả lại tiền cho mọi người, buổi biểu diễn ngày hôm nay xem như miễn phí cho mọi người.” Người chủ trì rất thành khẩn nói.

Thật sự ông ta cũng biết lời nói vừa nãy của Takashi Ikeda rất không khách sáo, phép lịch sự cơ bản nhất cũng không có, nên mấy người Hoa Hạ này tức giận cũng đúng thôi.

“Tôi không cần biết hắn ta thuộc Hội Kodo-kai hay Baido-kai gì cả, nhưng tôi lại muốn mở hội truy điệu cho hắn đấy.” Lâm Dật nói.

“Thưa ngài, ngài hãy bình tĩnh. Ở đây là Nhật Bản, nếu như đánh nhau thì các người sẽ bị thiệt thòi, tuyệt đối không nên…”

“Được rồi, ở đây không có việc của ông nữa.”

Lương Kim Minh không còn nhẫn nại đẩy người chủ trì ra, sau đó bốn người tiến về phía Takashi Ikeda đang ngồi.

Mà nhóm người của Takashi Ikeda cũng đứng dậy, lại cởi bỏ trang phục trên người lần nữa, để lộ ra hình xăm trên bụng.

Lâm Dật cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười.

Để lộ hình xăm ra ngoài thì rất lợi hại sao?

Ở Nhật Bản, Hội Kodo-kai là phân hội thuộc tổ chức Yamaguchi-gumi, cho nên bọn họ cũng tiếp nối truyền thống của tổ chức.

Hình xăm trên người càng phức tạp, chứng tỏ địa vị trong bang hội càng cao.

Nên thậm chí đôi khi bọn họ không cần động thủ, chỉ cần lộ hình xăm ra ngoài, người khác sẽ sợ hãi giống như mấy người Nhật Bản này vậy.

Nhưng trong mắt của mấy người Lâm Dật, chỉ có kẻ ngốc mới hành động như thế thôi.

Rõ ràng là một con sói, nhưng bởi vì cái bụng quá lớn, gồng gánh căng phồng bị biến thành một con husky.

Nếu như không phải là bầu không khí đang căng thẳng như này, Lâm Dật thật sự muốn cười hai tiếng ha ha.

Hai nhóm người đứng đó mặt đối mặt, Lâm Dật nhìn thoáng qua bọn người Tần Hán.

“Bây giờ làm sao, có đi theo quy trình không?”

“Giờ là lúc nào rồi mà còn đi theo quy trình gì nữa, trực tiếp đánh thôi.”

Tần Hán không quản nhiều như thế, một chân đạp lên người Takashi Ikeda.

Cao Tông Nguyên và Lương Kim Minh theo sát phía sau, cùng với Tần Hán động thủ!

Ngoại trừ dùng chân tay, còn có chai rượu trên bàn, toàn bộ đều chào hỏi lên trên người của Takashi Ikeda.

Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt khiến người Đảo quốc trong cửa hàng Phong Tục bị dọa cho sững người luôn.

Lá gan của mấy người Hoa Hạ này cũng quá lớn rồi đó, thế mà dám đánh người của Hội Kodo-kai?

“A!”

“A!”

Một mình Takashi Ikeda bị ba người đấm đá, anh ta ôm lấy đầu, co rúm người lại giống như một con nhộng, đến chút kẽ hở để chống trả cũng không có.

Lâm Dật gãi gãi đầu, có chút khó hiểu.

Ba người bọn Tần Hán đều là tuyển thủ bình thường, mà gã tên Takashi Ikeda kia tự xưng là tổ trưởng còn bị đánh thành bộ dạng như thế này.

Vậy Hội Kodo-kai của bọn họ làm thế nào phát triển lên vậy?

Không lẽ lại dựa vào con Husky có hình xăm này sao?

Chuyện này mà để những thanh niên xăm hình Quan Công ở trong nước biết đến, còn không phải dọa cho bọn họ sợ phọt c*t ra hay sao?

“Thả tổ trưởng của chúng ta ra!”

Thủ hạ của Takashi Ikeda rút dao găm ra, nét mặt tức giận, anh ta chỉ thẳng dao găm vào Lâm Dật!

“Khá đấy khá đấy, thế mà còn mang theo dao ra nữa.” Lâm Dật cười nói:

“May mà tôi đã chuẩn bị từ sớm.”

Nói xong, Lâm Dật cũng lấy dao phẫu thuật của mình ra, cười nói:

“Mấy người tốt nhất đứng tại chỗ đừng cử động, nếu không có thể sẽ thấy máu đó.”

“Baka! Xông lên cho tao!”

Con dao phẫu thuật của Lâm Dật quá nhỏ nhắn, thủ hạ của Takashi Ikeda không sợ chút nào, cắm đầu cắm cổ xông về phía anh!

Tròng mắt Lâm Dật híp lại, con dao phẫu thuật nhanh như tia sét.

Ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, máu màu đỏ tươi bắn phụt ra, cổ tay của một người trong nhóm đó bị rạch một vết cắt máu chảy đầm đìa, anh ta đau đớn lăn lộn trên sàn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

Một người ngã xuống đất, những người khác cũng không dám tiếp tục ra tay.

Mà con dao găm trên tay của bọn họ lúc này trở thành vật bài trí, chẳng có chút tác dụng uy hiếp nào.

“Không, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

Takashi Ikeda nằm dưới đất cầu xin tha thứ, lúc này mặt anh ta sưng phù giống như cái đầu heo, trông vô cùng chật vật.

Lương Kim Minh ngồi xổm xuống, tóm lấy đầu tóc của Takashi Ikeda: “Vừa nãy mày mắng ai?”

Trong ánh mắt Takashi Ikeda đầy kinh hãi, cơ thể run rẩy không ngừng.

“Tôi tự mắng tôi, là tôi tự mắng tôi. Tôi biết sai rồi, đừng đánh nữa.”

“Với bộ dạng này của mày, sau này đừng nên làm người xấu nữa, mày thật sự không có năng khiếu đó đâu.”

“Vâng vâng vâng, tôi biết rồi.”

“Không ra thể thống gì cả! Cút!”

Nhận được ân xá, Takashi Ikeda dẫn theo người của anh ta vội vàng bỏ chạy.

Lương Kim Minh quay đầu lại, nhìn người chủ trì, anh ta nói:

“Bây giờ cô ấy chắc là của chúng tôi rồi chứ?”

“Vâng vâng vâng.” Người chủ trì vội nói: “Bây giờ tôi lập tức dẫn mấy vị lên tầng hai.”

“Không thể không nói, chỗ mấy người phục vụ rất tốt.”

Bây giờ bốn người trở về cũng không có việc gì làm, nên bọn họ đi theo nữ phục vụ tai thỏ lên phòng bao ở tầng hai.

Sau khi dọn dẹp đơn giản một chút, sân khấu ở tầng một lại tiếp tục kinh doanh buôn bán.

Bởi vì có nhiều người đã trả phí cho các suất ăn, vả lại vì sự uy tín và việc làm ăn của cửa hàng nên không thể tùy tiện dừng giữa chừng, điều này lại đại kỵ ở Phong Tục.

Sau khi bị nhóm người Lâm Dật dạy dỗ một trận, đám người Takashi Ikeda nhếch nhác không tưởng chạy ra ngoài.

Nhìn thấy bọn họ, người qua đường cũng vô thức tránh xa, không muốn gây ra rắc rối.

“Tổ trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao, có cần gọi người đến báo thù không?” Một tiểu đệ đầu trọc nói.

“Đương nhiên phải báo thù!” Takashi Ikeda ôm lấy thân, cả khuôn mặt như đầu heo mở miệng nói:

“Nhưng Aota bị thương rồi, mày đưa nó đến bệnh viện đi, tao ở đây trông chừng bọn nó!”

“Rõ rồi tổ trưởng, bây giờ tôi đi ngay!”

Tiểu đệ đó dẫn theo cái người tên Aota đang bị thương gọi xe rời đi.

Takashi Ikeda kéo theo mấy người còn lại đứng sang một bên, bắt đầu gọi điện thoại kêu người đến.

Đánh không lại thì gọi thêm người, loại chuyện này cũng không phân biệt quốc gia.

Nhưng vào lúc này, một chiếc Benz Maybach mày đen dừng lại cách Takashi Ikeda không xa.

Người lái xe là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ vest, khuôn mặt gầy, gò má nhô cao, mái tóc rất ngắn, khiến người khác có cảm giác hung ác nham hiểm.

Ở hàng ghế phía sau, một ông già có khuôn mặt tiều tụy, làn da trên mặt khô cằn như vỏ cây, khiến ông ta trông càng đáng sợ hơn cả người tài xế lái xe.

“Thủ lĩnh, chính là bọn họ.”

Nhìn thấy Takashi Ikeda, người tài xế nhỏ tiếng nói.

“Suýt chút nữa là hỏng việc của tôi rồi, kêu người đến đưa bọn chúng đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa.” Ông già ở hàng ghế sau nói với giọng khàn khàn.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1206.
Bình Luận (0)
Comment