Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1209 - Chương 1207. Vì Ngài Đánh Đàn Tiếp Rượu

Chương 1207. Vì Ngài Đánh Đàn Tiếp Rượu
Chương 1207. Vì Ngài Đánh Đàn Tiếp Rượu

Bên trong nhà hàng Phong Tục, bốn người được dẫn lên tầng trên.

Ở đây khá giống với nhà nghỉ, tất cả đều được làm bằng gỗ, tranh chân dung Ukiyo-e(*) được treo khắp nơi ở đâu cũng thấy, tạo cho người ta cảm giác như đang xuyên không về thời kỳ Edo.

(*)là một trường phái hội họa phát triển mạnh mẽ từ thế kỉ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản.

Sau khi lên lầu, có một người phụ nữ trung niên mặc kimono đi tới, cúi đầu chào với mấy người, sau đó mở cánh cửa ở bên cạnh ra, dẫn mấy người Lâm Dật vào trong.

Nhưng Nakajima Shoko lại không vào đấy cùng mấy người bọn họ mà đi tới một hướng khác.

“Xin các ngài đợi một lát, cô Nakajima cần phải đi chuẩn bị một chút rồi sẽ đến ngay.”

“Được, đằng nào cũng không gấp.”

Bốn người vào trong phòng riêng, khoảng tầm hơn 30 mét vuông, bên trong có một chiếc bàn dài bằng gỗ và đồ trang trí nhỏ mang đặc điểm của Đảo quốc, rất có phong cách.

“Lão Lương, cậu thường xuyên đến chỗ này à?”

Sau khi vào phòng, Cao Tông Nguyên hỏi.

“Tôi chỉ hay đến chơi ở lầu dưới, chưa từng lên trên này.” Lương Kim Minh nói tiếp:

“Vừa hay lần này không bận việc gì nên muốn lên trên đây xem sao.”

“Ở hoàn cảnh này, làm sao tôi lại có cảm giác như chúng ta đến kỹ viện ở thời cổ đại để nghe hát vậy.” Lâm Dật nói.

“Cũng gần giống vậy đấy.” Lương Kim Minh nói tiếp:

“Giữa nam và nữ, nếu không phải vì tình yêu cổ vũ, có thể làm không phải chính là chút chuyện này hay sao, nghe hát một khúc nhạc, sau đó quay về ngủ một giấc, đây mới là cách đi du lịch đúng đắn.”

“Lời này cũng có lý.” Tần Hán cầm món ăn trên chiếc bàn vuông nhỏ, thuận miệng nói:

“Lão Lâm, cậu có kiến thức rộng rãi, có biết Hội Kodo-kai(*) là thứ gì không?”

(*)Kodo-kai và Yamaguchi-gumi là băng đảng xã hội đen ở Nhật

“Chính là tổ chức của người có hình xăm con husky đó à?”

Ba người cười lớn: “Đúng, chính là bọn họ.”

“Tôi cũng không biết rõ lắm, hình như đó là phân hội của Yamaguchi-gumi. Hẳn là bọn họ rất có thế lực và danh vọng, nếu không đám người Đảo quốc kia sẽ không sợ hãi như vậy khi thấy bọn họ.” Lâm Dật nói tiếp:

“Nhưng tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy bọn hắn có chút ngu ngốc, dù sao hắn ta cũng là một kẻ cầm đầu, vậy mà bị ba người các người đánh te tua, thật không ra bộ dáng gì.”

“Đờ mờ, cậu có ý gì, coi thường bọn tôi phải không.” Tần Hán mắng một câu: “Mẹ nó, đánh cậu ta!”

Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên cùng hét lên, xông về phía Lâm Dật.

Mà Lâm Dật cũng không thật sự động thủ, nếu không thì ba người bọn họ sẽ phải vào bệnh viện nằm rồi.

Chỉ mấy phút sau, bên ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân, mấy người Lâm Dật cũng dừng trò đùa giỡn.

Cùng lúc này, cửa kéo bằng gỗ bị đẩy ra, một cảnh tượng lộng lẫy từ từ hiện ra trước mặt mấy người.

“Mẹ nó, đây là tiết mục gì vậy?”

Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, thật sự khác biệt rất lớn với dự đoán trước đó của mọi người.

Trong tưởng tượng của Lâm Dật, cái người tên gọi Nakajima Shoko này sẽ đi trang điểm lại, thay bộ trang phục, sau đó lẩm bẩm hát vài bài, tiết mục của tối nay xem như hoàn thành rồi.

Thật không ngờ tới chính là cô ta thật sự đi trang điểm, cũng thật sự đã thay trang phục.

Nhưng trang điểm thì lại là trang điểm kiểu trang nhã nhẹ nhàng, thay trang phục lại là sườn xám của Hoa Hạ, còn là kiểu dáng xẻ tà cao.

Làn da mịn màng như ngọc, đôi chân thon dài, một cái nhíu mày một nụ cười đều khiến người ta có ảo giác như đang nằm mơ trở về thời Đại Đường.

Mà chính lúc này, đứng ở trước cửa, không chỉ có một mình Nakajima Shoko.

Có hai cô gái cao gầy đứng ở hai bên cô ta, tuy rằng nhan sắc có chút chênh lệch, nhưng thân hình tuyệt đối không kém.

Cũng mặc sườn xám và trang điểm nhẹ, thật sự muốn lấy mạng người ta mà.

“Đây là thao tác gì vậy, sao lại đổi thành dáng vẻ này?” Lương Kim Minh hỏi.

“Vừa nãy tôi nghe ngài nói không thích văn hóa nghệ thuật của Đảo quốc cho lắm, vì để cho ngài hài lòng, chúng tôi thương lượng một hồi, chuẩn bị biểu diễn vài tiết mục khác.”

“Cô còn biết nói tiếng Trung?”

“Biết một chút.” Nakajima Shoko nhẹ nhàng nói:

“Vả lại tôi còn biết tiếng Anh và tiếng Pháp, có thể đón tiếp đại đa số khách hàng.”

Không hổ là nhân vật Orian(*), bản lĩnh cá nhân cũng thật lợi hại.

(*)kỹ nữ hạng sang ở Nhật Bản

“Thưa ngài, chúng tôi có thể vào trong chưa ạ?” Nakajima Shoko dịu dàng nói.

“Đương nhiên, đang đợi các người đây.”

Nhận được sự cho phép, Nakajima Shoko và bốn người còn lại từ bên ngoài đi vào.

Đồng thời, còn có hai nữ nhân viên phục vụ mặc bộ đồ tai thỏ, ôm theo các loại nhạc cụ như đàn Samadhi Koto (đàn ba dây của Nhật), Shakuhachi (sáo tiêu) và đàn tỳ bà tiến vào trong phòng.

Nhưng đợi sắp xếp xong những thứ này, nữ phục vụ tai thỏ liền rời đi.

Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, Lâm Dật cũng hiểu rõ hình thức biểu diễn của tiết mục rồi.

Nakajima Shoko cùng một người khá xinh trong nhóm người vừa uống rượu vừa chơi trò chơi, số còn lại phụ trách thổi kèn kéo đàn ca hát, hoàn toàn đúng với nghĩa đến kỹ viện nghe hát.

Nakajima Shoko và mấy người trang điểm nhẹ, mặc sườn xám, trong vô hình kéo gần khoảng cách của đôi bên.

Mọi người đều chơi rất vui vẻ, nhưng cũng rất có chừng mực, không ai tiến thêm một bước.

Lâm Dật cảm thấy, dựa vào bầu không khí hiện giờ, nếu bọn họ có yêu cầu về phương diện đó, chắc Nakajima Shoko cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng bọn họ đều sợ bị mắc bệnh, nên không dám suy nghĩ về mặt này, chơi đùa là được rồi.

“Cô Nakajima, có một chuyện tôi muốn hỏi cô.”

Sau một vòng chơi trò chơi, Lương Kim Minh hỏi.

“Ngài cứ nói.”

“Vừa nãy tổng cộng có 6 bàn lựa chọn cô, sao cuối cùng cô lại chọn trúng tôi vậy?” Lương Kim Minh cười ha ha hỏi:

“Có phải là cảm thấy dáng người tôi oai phong, vẻ ngoài đàng hoàng, bị khí chất bá vương của tôi gây chấn động không?”

“Fuck, ha ha…”

Cao Tông Nguyên bật cười lớn tiếng: “Nếu như lời này từ miệng của anh Lâm nói ra thì tôi còn tin, chứ anh đừng nói đùa nữa được không?”

Nakajima Shoko lén nhìn qua Lâm Dật một cái, hai bên gò má lộ ra chút ửng đỏ làm say lòng người, lặng lẽ cúi đầu, ngượng ngùng không nói được một chữ nào.

“Ài…”

Lâm Dật tình ý sâu xa vỗ vỗ bả vai Lương Kim Minh: “Người quý ở chỗ biết rõ sức mình, phải có nhận thức rõ ràng đối với bản thân.”

“Mấy người quá nông cạn rồi.” Lương Kim Minh nói tiếp:

“Vẻ ngoài dễ nhìn thì có rất nhiều người, tôi cứ nghĩ mấy người đều là người có văn hóa nên chú trọng nội hàm, không ngờ rằng vẫn nông cạn như thế, mấy người không xứng với tôi.”

“Anh có thể đi sang con phố bên cạnh nhìn xem, ở đó có mấy tú bà, trên mặt của bọn họ viết đầy những câu chuyện cũ, bọn họ có thể khai quật câu chuyện trong lòng của anh.” Cao Tông Nguyên nói tiếp:

“Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy anh có thể nhường chỗ cho anh Lâm rồi. Con gái người ta đã bày tỏ thái độ như vậy rồi, anh đừng không có một chút mắt nhìn như vậy à.”

“Chết tiệt!”

Lương Kim Minh đứng dậy ngồi sang một bên, cùng với mấy cô gái còn lại uống rượu chơi trò chơi.

Mà Nakajima Shoko thì bị đẩy đến trước mặt Lâm Dật, phục vụ mình anh.

“Ngài Lâm, ngài có thích nhảy múa không? Tôi có thể múa một điệu cho ngài xem.” Nakajima Shoko dịu dàng nói.

Lâm Dật lắc lắc đầu: “Tôi không giống với đám lão già háo sắc đó, uống với tôi một ly là được rồi.”

“Vâng.” Nakajima Shoko nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, rót một ly rượu sa kê cho Lâm Dật. Trong ánh mắt mang theo nụ cười như hoa anh đào, cô ấy yên lặng uống cạn ly.

Lâm Dật nghịch ly rượu trong tay, tâm trạng dửng dưng, sau cùng cũng đưa lên miệng nhấp nháp.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay đến đây được rồi.”

Lời của Lâm Dật khiến cho bầu không khí hơi say đột nhiên dừng lại, Tần Hán nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

“Đã hơn 11 giờ rồi, cũng nên trở về thôi.”

“Vậy thì tan thôi.” Cao Tông Nguyên vươn người: “Tôi cảm thấy bọn người Viện Viện cũng sắp trở về rồi.”

Mấy người đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhóm người của Nakajima Shoko cũng đứng lên đưa tiễn.

“Ngài Lâm, hy vọng sau này còn có cơ hội đánh đàn tiếp rượu cho ngài.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1207.
Bình Luận (0)
Comment