Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1210 - Chương 1208. Mối Quan Hệ Phức Tạp

Chương 1208. Mối Quan Hệ Phức Tạp
Chương 1208. Mối Quan Hệ Phức Tạp

Mấy người Tần Hán nổi hứng thú nhìn sang Lâm Dật, trên mặt đều là vẻ nghiền ngẫm.

Đồng thời cũng ghen ghét đến ngứa răng.

Mẹ nó, sao mới gặp mặt chưa được mấy phút mà anh ta đã khiến hoa khôi người ta nhớ thương rồi?

Loại người này phải bị nhét vào lồng heo rồi thả xuống sông để răn đe mới đúng!

“Được, có thời gian tôi sẽ lại đến ủng hộ màn biểu diễn của cô.”

“Hôm nay ngài Lâm vội vàng rời đi, chắc là do tôi phục vụ có chỗ không được chu đáo, đợi đến khi ngài quay lại, tôi sẽ khiến ngài Lâm vừa ý mà về.”

“Có lòng rồi, phục vụ tốt như thế này mà. Chúc cô kinh doanh hưng thịnh, tài nguyên cuồn cuộn, khách đến không ngừng.”

Nói xong, bốn người rời khỏi cửa hàng Phong Tục, cảnh tượng trên đường vẫn rất náo nhiệt, thậm chí ở một góc khuất yên tĩnh nào đó còn có thể nghe thấy âm thanh suy đồi truyền tới, mà điều này cũng khẳng định danh tiếng của Kabukicho(*).

(*)Kabukicho là một trong những khu phố kinh doanh tình dục tưng bừng nhất ở Nhật.

Trước ô cửa sổ lầu hai, Nakajima Shoko nhìn theo bốn người Lâm Dật đón xe rời đi, cô ta từ từ đóng cửa sổ lại, nhẹ nhàng đi lên tầng trên.

So với tầng hai, tầng ba càng thanh tịnh và âm u hơn.

Bước chân của Nakajima Shoko rất nhẹ, đi trên sàn lót gỗ không phát ra một chút tiếng động nào.

Cuối cùng, Nakajima Shoko đứng vững trước cánh cửa ở phòng trong cùng, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cánh cửa bị mở ra, là một người đàn ông có khuôn mặt gầy mở cửa, Nakajima Shoko hơi cúi người, tiến vào bên trong.

Trong phòng, một ông già có khuôn mặt tiều tụy ngồi trước chiếc bàn vuông nhỏ đang thưởng thức trà.

Mà người này, Lâm Dật cũng quen biết, chính là Mitsui Yuzhi, người đứng thứ hai trong Viện nghiên cứu Dược phẩm.

Mặc dù ông ta là người của gia tộc Mitsui, cũng có quyền lên tiếng cực lớn, nhưng lại không phải là nhân vật cốt lõi.

Vì vậy nhiều năm trước đó, Mitsui Yuzhi đã bày bố cục trong tổ chức Yamaguchi-gumi rồi.

Một bên ông ta dùng thân phận nhà dược sĩ của bản thân để gặp người khác, một bên thì âm thầm phát triển.

Đến khi cháu ruột của ông ta chết tại Hoa Hạ, mới phá vỡ kế hoạch của Mitsui Yuzhi, đồng thời thay đổi kế hoạch của ông ta.

Mitsui Yuzhi rời khỏi gia tộc có thể nói là đả kích rất lớn đối với gia tộc Mitsui.

Bởi vì phòng thí nghiệm sinh vật của gia tộc Mitsui là do Mitsui Yuzhi điều hành lãnh đạo.

Nếu phòng thí nghiệm không có ông ta, thì giống như máy quang khắc của Lâm Dật không có Trầm Thiên Trác vậy.

Mà lần du lịch đến Nhật Bản này của Lâm Dật, Mitsui Yuzhi là người đầu tiên phát hiện ra.

Nhưng khách sạn và chỗ dừng chân không phải do Mitsui Paint sắp xếp.

Tuy rằng Lâm Dật vừa ý cô ta, nhưng còn chưa đến mức không có khoảng cách.

“Cảm giác anh ta là người như thế nào?” Mitsui Yuzhi nhẹ giọng hỏi.

“Tôi nhìn không thấu anh ta.”

“Nhìn không thấu?” Mitsui Yuzhi dừng một chút: “Chẳng lẽ không có một chút tiến triển nào sao?”

“Vốn dĩ là có, nhưng tôi vừa mới uống với anh ta một ly, còn chưa đợi thâm nhập sâu hơn, anh ta đã đứng dậy muốn đi rồi.”

“Đi rồi...”

Vẻ mặt của Mitsui Yuzhi hơi khựng lại, đến cả bầu không khí trong căn phòng cũng bị ngưng đọng theo.

“Là bị anh ta nhận ra, hay là trùng hợp?”

“Thuộc hạ không rõ.”

Bốp!

Mitsui Yuzhi cầm chén trà lên, cái chén nện vào đầu của Nakajima Shoko.

Cơ thể của Nakajima Shoko run lên, nhưng lại không dám tránh.

Trên cái trán trắng nõn bị ném sưng tạo thành một dấu ấn màu đỏ, nước trà xuôi theo gò má của cô ta chảy xuống, trông vô cùng thê lương.

Nhưng Nakajima Shoko không hề động đậy, gồng mình nhẫn nhịn nỗi đau, không dám thốt ra một tiếng.

“Anh ta, anh ta không giống những người khác.” Nakajima Shoko nhỏ tiếng nói:

“Dường như anh ta không có hứng thú với tôi, không giống với những người đàn ông khác.”

Mitsui Yuzhi cau mày: “Cô cảm thấy nói với tôi những điều này thì tôi sẽ tha thứ cho sai sót của cô sao?”

“Thuộc hạ không dám.”

“Chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong, cút!”

“Vâng, thủ lĩnh.”

Nakajima Shoko nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, lặng lẽ lùi ra ngoài. Cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở hung ác và nham hiểm.

“Thủ lĩnh, việc này có thể chỉ là trùng hợp.” Tài xế Takayama Kenji nói:

“Năng lực của Nakajima trong tổ chức rõ như ban ngày, thêm nữa cái người tên Lâm Dật đó thật sự có năng lực hơn người, hắn ta không thể nào vì một người phụ nữ mà động lòng trước sắc đẹp.”

“Tôi biết.” Mitsui Yuzhi nói.

Tuy rằng tiếp xúc với Lâm Dật không nhiều, nhưng là người đã lăn lộn mấy chục năm, bản lĩnh nhìn người biết vật của Mitsui Yuzhi vượt xa người bình thường.

Cho nên từ lâu ông ta đã biết Lâm Dật không phải là người đơn giản, nếu không ông ta cũng không cẩn thận như vậy.

Nhưng Nakajima Shoko là bước đột phá trong cả kế hoạch.

Nếu phía bên này của cô ta không thể nào nắm bắt được Lâm Dật, vậy kế hoạch tiếp theo của ông ta sẽ rất khó triển khai.

“Sau này tôi sẽ dặn dò cô ấy.” Takayama Kenji nói.

“Cái người tên Lâm Dật đó không đơn giản, tôi cảm thấy anh ta không hề kém hơn Mitsui Paint. Vậy nên chúng ta phải càng thêm phòng bị, nếu để anh ta cảm nhận được manh mối gì đó sẽ không ổn.” Mitsui Yuzhi nói.

“Vâng, thủ lĩnh!” Takayama Kenji nói:

“Thế nhưng tôi cảm thấy, dựa vào sức quyến rũ của Nakajima, muốn thu hút sự chú ý của Lâm Dật vẫn không thành vấn đề, chỉ là thời gian có hơi gấp gáp, không thể nào có hiệu quả nhanh như vậy.”

Mitsui Yuzhi gật gật đầu.

“Liên quan tới việc của gen gốc, trên tay của tôi và gia tộc Mitsui đều chỉ nắm giữ một nửa kỹ thuật cốt lõi, nên cậu phải giám sát bên phía Lâm Dật kỹ một chút, nếu anh ta có suy nghĩ hợp tác với Mitsui Paint thì lập tức giải quyết anh ta. Nếu chúng ta không có được, cũng không thể nào để người khác có được.”

“Dạ rõ rồi, thủ lĩnh, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Tình hình phía công ty Hắc Kim thế nào rồi, nói khi nào sẽ đến đây?” Mitsui Yuzhi hỏi.

“Người của bọn họ nói chiều ngày mai sẽ đặt chân tới sân bay Tokyo, nhưng thời gian giao dịch cụ thể vẫn chưa quyết định. Bọn họ nói sẽ suy nghĩ thêm một chút.” Takayama Kenji nói.

“Vì chuyện lần trước, những người đó đã có đề phòng, vậy nên lần này bọn họ vô cùng cẩn thận.”

“Những thứ này đều là chuyện nhỏ, ngược lại vẫn phải cảm ơn bọn họ.” Mitsui Yuzhi nói tiếp:

“Nếu không phải nhờ lần giao dịch đó xảy ra vấn đề, công ty Hắc Kim cũng sẽ không đổi sang hợp tác với chúng ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội.”

“Vâng.”

“Cậu chú ý tới việc giao dịch bên phía công ty Hắc Kim một chút, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.” Mitsui Yuzhi nói tiếp:

“Bên phía Mitsui Paint cũng vậy, không thể để cô ta biết người của công ty Hắc Kim đến, nếu không sẽ phá hỏng chuyện tốt của chúng ta!”

“Rõ rồi thủ lĩnh!”

“Đi đi, ở đây không cần cậu nữa.”

Takayama Kenji cúi chào, sau đó lui ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại.

Đợi đến khi bọn người Lâm Dật về tới khách sạn, phát hiện ba người Kỷ Khuynh Nhan đã trở về từ sớm rồi.

Túi lớn túi nhỏ mua không ít đồ, nhưng chủ yếu là đồ trang sức theo phong cách truyền thống nơi đây.

“Cả buổi tối các người chỉ đi mua những thứ này sao?”

“Không như vậy thì thế nào?” Hà Viện Viện hỏi:

“Không phải là anh nghĩ rằng chúng tôi đến Host Club(*), đi xem mấy anh trai khiêu vũ đấy chứ.”

(*)“Host Club” là những quán rượu của Nhật Bản, nơi mà các nhân viên nam (Host) ngồi cạnh tiếp chuyện những quý cô.

Mẹ nó, sao lại đoán chuẩn thế.

“Nào tới đây, tới đây. Anh nhìn xem em mua cái kẹp tóc này có đẹp không?”

Kỷ Khuynh Nhan cầm một chiếc kẹp tóc đính đá pha lê màu xanh lam lên nói.

“Đẹp đấy, em kẹp lên càng tôn lên làn da trắng của em.”

“Vẫn là anh có khiếu thẩm mỹ hơn nhiều.”

“Thôi đừng khoe cái kẹp tóc của chị nữa, không phải chị còn mua một chiếc váy ngắn sao, mau lấy ra cho anh ấy nhìn xem.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1208.
Bình Luận (0)
Comment