Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1211 - Chương 1209. Chia Phòng Ngủ Cũng Vì Muốn Tốt Cho Anh

Chương 1209. Chia Phòng Ngủ Cũng Vì Muốn Tốt Cho Anh
Chương 1209. Chia Phòng Ngủ Cũng Vì Muốn Tốt Cho Anh

"Không phải em cũng mua đấy sao?”

“Tình huống của hai chúng ta không giống nhau, lão Cao nhà em không thích khoản này, vậy nên em chỉ tùy tiện mua chơi thôi.”

“Mua cái gì vậy?”

Lâm Dật và Cao Tông Nguyên cùng lên tiếng hỏi.

“Không được phép hỏi.”

Kỷ Khuynh Nhan nói xong lập tức cầm theo đồ mình vừa mua, kéo theo Lâm Dật trở về phòng của họ.

Loại đồ kiểu này chỉ nên để người của mình biết là được rồi, tốt nhất không nên để cho người ngoài nhìn thấy.

Bị Kỷ Khuynh Nhan thần thần bí bí kéo trở về phòng, Lâm Dật cười hỏi: “Rốt cuộc em mua cái gì vậy? Còn làm ra vẻ bí ẩn thế chứ?”

Đôi mắt to tròn của Kỷ Khuynh Nhan chớp chớp: “Anh đoán xem?”

“Em mua váy vô cùng ngắn hả?” Lâm Dật nói tiếp: “Loại quần áo phong cách kiểu đó cũng đâu phải style em thích.”

“Đương nhiên rồi, em rất ngại mặc mấy loại váy ngắn ngủn ấy mà.” Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan sáp lại trước mặt Lâm Dật, nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng em không mua váy cực ngắn nhưng cũng không phải là rất dài nha.”

Ánh mắt Lâm Dật lập tức sáng ngời, Kỷ Khuynh Nhan đã nói như vậy thì chắc chắn việc này không đơn giản.

“Vậy còn chờ gì nữa? Mau lấy ra cho anh xem nào.”

“Đừng nóng vội, anh chờ em một lát đã.”

Kỷ Khuynh Nhan vui vẻ, cầm túi lớn túi nhỏ đi vào phòng bên trong. Lâm Dật đợi tầm hơn hai mươi phút, cô mới từ trong phòng ngủ đi ra. Nhìn thấy dáng vẻ mới lạ của của Kỷ Khuynh Nhan, đôi mắt của Lâm Dật mở to hết cỡ rồi.

Cô nàng lại thực sự mua một bộ đồng phục JK đấy!

Kiểu dáng của bộ đồng phục cũng không quá cầu kỳ, áo sơ mi trắng, váy kẻ sọc màu xanh nhạt, nhưng khi mặc trên người Kỷ Khuynh Nhan thì lại mang sắc thái hoàn toàn khác.

Trên bắp chân trắng nõn đi một đôi tất màu đen không quá đầu gối, ngay cả mái tóc dài đen nhánh cũng buộc lên thành tóc đuôi ngựa, thêm cặp núi phù nhiêu trước ngực. Bộ trang phục này vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Thế nào? Có đẹp không?”

Kỷ Khuynh Nhan nhấc váy: “Ba người bọn em mỗi người mua một bộ, em cảm thấy cũng không tệ lắm.”

“Quả thật không tồi, rất được đó, đẹp lắm.” Lâm Dật thấy Kỷ Khuynh Nhan mặc bộ váy áo này có cảm giác giống như những nữ sinh đại học ngày nay. Nhưng nếu nó mặc trên người Điền Nghiên, lại cho ta cảm giác có thêm mấy phần khiêu gợi. Dù sao vóc người của cô ấy đầy đặn hơn Kỷ Khuynh Nhan vài phần, có vài thứ lộ ra muốn giấu cũng giấu không được.

Về phần Hà Viện Viện, khi mặc bộ đồ JK này, nhiều lắm cũng nhìn như học sinh tiểu học nên không cần nhắc đến cũng được.

Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì, đôi mắt to đẹp híp lại thành hình trăng khuyết, trong mắt giống như là lộ ra ánh sáng vậy.

“Em cũng cảm thấy rất đẹp, từ sau khi tốt nghiệp trung học đã lâu không mặc kiểu đồng phục như này, nay giống như được trẻ thêm vài tuổi vậy.”

Kỷ Khuynh Nhan cúi đầu nhìn cái váy trên người: “Thật ra kiểu dáng cũng được, chỉ là váy hơi ngắn một chút, nếu không ngày mai em sẽ mặc bộ này ra ngoài rồi.”

“Cho nên loại quần áo kiểu này em cứ mặc ở trong khách sạn cho anh xem là được rồi, đừng nghĩ mặc nó ra ngoài làm gì.”

“Ừm, váy quá ngắn, dễ bị lộ lắm.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp: “Coi như là cho anh ưu đãi có một không hai đi.”

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan lấy quần áo ngủ từ trong vali ra, sau đó vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Trước nửa đêm, hai người ôm nhau ngủ. Sau nửa đêm, Lâm Dật bị đạp xuống đất. Sau khi bị đạp xuống giường, Lâm Dật quyết định không ngủ nữa, một mình đi vào phòng khách, đứng trước cửa sổ sát đất.

Lần này tới Đảo quốc du lịch, mục đích chủ yếu của anh chính là để liên lạc với Mitsui Paint.

Nhưng cho đến bây giờ vẫn không chút tin tức gì, đây thật không phải là một tín hiệu đáng mừng. Mà việc kế tiếp anh có thể làm chỉ là chờ đợi, loại cảm giác này làm cho Lâm Dật cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, khi Kỷ Khuynh Nhan tỉnh dậy, phát hiện Lâm Dật đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, trong lòng có chút ngạc nhiên.

“Sao còn sớm như vậy mà anh đã dậy rồi, lúc ở nhà đều là em dậy trước mà.”

Lâm Dật ngẩng đầu lên nhìn sang Kỷ Khuynh Nhan: “Em còn dám hỏi anh tại sao à?”

“Hả? Sao lại không dám hỏi?”

“Em tự mình xem đi rồi biết tại sao.”

Lâm Dật đưa di động của mình cho Kỷ Khuynh Nhan. Vừa nhìn thấy nội dung trên điện thoại, mặt Kỷ Khuynh Nhan thoáng chốc đỏ lên. Tư thế ngủ của mình quả thực không được đẹp cho lắm.

“Có phải do em chiếm quá nhiều diện tích giường rồi không?”

“Em thử nói xem?” Lâm Dật nói tiếp: “Em bình thường nhìn mềm mại dịu dàng, không ngờ tới sức lực lại lớn như vậy, chỉ dùng một chân đã đá anh xuống dưới đất.”

“Ôi…”

Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Em, đâu phải em cố ý chứ, anh cũng biết lúc ngủ em không ý thức được mình làm gì mà.”

“Cho nên hiện giờ anh hiểu được rồi, hai người chúng ta chia phòng ngủ riêng thật ra là vì tốt cho anh.”

“Ai nha, được rồi được rồi, em hứa lần sau sẽ chú ý hơn.”

Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì đi tới, hôn một cái lên trên mặt Lâm Dật.

“Em đi rửa mặt trước, sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, vừa nãy Viện Viện đã gửi tin nhắn cho em rồi.”

“Được, mau đi đi.”

Tầm khoảng hai mươi phút sau, Kỷ Khuynh Nhan rửa mặt xong, đến tụ hợp với đám người Hà Viện Viện đang ở tầng hai của của khách sạn.

Nhưng trong những người này lại không có Tần Hán, bởi vì anh ấy cũng không chỉ đơn giản là đi theo tới đây chơi, mà còn có việc khác phải làm cho nên sáng sớm đã đi ra ngoài. Hơn nữa hầu hết phòng của khách sạn đều đã bị tập đoàn Lăng Vân thuê hết, cho nên lúc ăn cơm gặp phải rất nhiều nhân viên tới chào hỏi. Lâm Dật đều đáp trả từng người một, không hề có chút kiêu ngạo hay tỏ vẻ nào.

“Hôm nay có kế hoạch gì không?” Lúc ăn cơm Lương Kim Minh hỏi.

“Chúng ta đi dạo quanh Đền Sensoji đi, nghe nói phong cảnh nơi đó khá đẹp, người đến Đảo quốc chơi hầu như đều sẽ đến đó, sau đó ba người chúng tôi dự định buổi chiều đi dạo phố Ginza, các anh cũng có thể đi cùng.” Hà Viện Viện nói.

“Đi dạo phố thì thôi, cái này không thích hợp với tôi.” Lương Kim Minh nói.

“Nếu các cô chỉ đi dạo phố, tôi cũng không đi theo đâu, dù sao các cô cũng có người đi cùng rồi.” Cao Tông Nguyên nói.

“Vậy mọi chuyện cứ quyết định như thế đi, buổi sáng chúng ta đi Đền Sensoji, buổi chiều chia nhau ra ai thích làm gì thì làm, không có vấn đề gì chứ?”

“Được.”

Sau bữa ăn, khách sạn có lái xe riêng chuyên phụ trách đưa đón, cũng thuận tiện cho mọi người đi chơi.

Đền Sensoji có diện tích cũng không lớn lắm, nhưng lại có nhiều hoạt động cùng văn hoá đặc trưng riêng của Đảo quốc. Và lý do chính khiến nơi đây trở thành một điểm tham quan nổi tiếng là vì nó hoàn toàn miễn phí. Cho dù có là nơi không đẹp lắm người khác cũng không thể nói gì được. Đồ miễn phí nên không có lựa chọn, nếu có thêm chút ưu điểm thì sẽ trở thành điểm cộng rất lớn.

Cửa chính của Đền Sensoji gọi là Kaminarimon (Sấm Môn/Cửa Sấm), bước qua đây thì xem như chính thức bước vào danh thắng cảnh. Bởi vì lúc này là mùa du lịch cao điểm, người tới nơi này rất nhiều, cho nên việc tham quan không được thuận lợi lắm, khắp nơi đâu đâu cũng toàn người là người làm bớt đi vài phần vui vẻ.

“Phía trước có bán Mamori, chúng ta qua đó xem một chút đi.” Hà Viện Viện lôi kéo Cao Tông Nguyên, nói.

Cái thứ gọi là Mamori chính là bùa bình an, người đến đây muốn lưu lại kỷ niệm đều sẽ mua một cái để đeo.

Ba người đàn ông trưởng thành không có hứng thú gì với những thứ này, nhưng ba cô gái lại cảm thấy rất thú vị. Ngoại trừ mua cho mình ra, Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện còn mua cho Lâm Dật và Cao Tông Nguyên mỗi người một cái.

Mà Lương Kim Minh rất không cần mặt mũi, nói với Điền Nghiên mình cũng muốn một cái. Mặc dù Lương Kim Minh không tin mấy thứ này nhưng người khác có thì anh ta cũng phải có.

“Hình như nơi này cũng chẳng có gì thú vị.”

Đi dạo một vòng, Cao Tông Nguyên lên giọng mắng: “Ngoại trừ người ra vẫn là người.”

Lâm Dật và Lương Kim Minh cũng có chung suy nghĩ như vậy, nhưng mì ramen bán gần đó lại khá ngon. Sau khi đi dạo Đền Sensoji xong, sáu người liền chia nhau ra ai làm việc nấy. Ba người Kỷ Khuynh Nhan đi dạo phố Genza, ba người Lâm Dật bị bỏ lại bên lề đường.

“Giữa ban ngày ban mặt như này, ba người chúng ta có phải nên tìm chút việc gì để làm không?” Cao Tông Nguyên nói.

“Hình như anh Tần đến Akihabara(*) rồi, chúng ta qua đó xem một chút không?” Lương Kim Minh nói.

(*)Akihabara: khu vực trung tâm thành phố Tokyo nổi tiếng với các cửa hàng điện tử.

“Akihabara?” Lâm Dật nói thầm một câu: “Chính là nơi tụ tập của đám trạch nam(*) kia à?”

(*)Chỉ những chàng trai chỉ thích ở trong nhà, ít ra ngoài đi chơi hay giao du.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1209.
Bình Luận (0)
Comment