Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1212 - Chương 1210. Một Người Đàn Ông Ngay Thẳng Như Một Vị Thần

Chương 1210. Một Người Đàn Ông Ngay Thẳng Như Một Vị Thần
Chương 1210. Một Người Đàn Ông Ngay Thẳng Như Một Vị Thần

Dựa vào sự chỉ dẫn của tài xế, cuối cùng ba người cũng đến được Akihabara.

Trước kia, Lâm Dật mới chỉ nghe nói đây là thiên đường của trạch nam, nhưng cũng không hiểu biết quá nhiều về nơi này.

Nhưng khi đến nơi đây thì mới biết được, ý nghĩ trước kia của chính mình tuyệt đối là nhìn vấn đề một cách phiến diện.

Độ phồn vinh ở đây thực sự đã vượt xa ý nghĩ của anh rồi.

Đồ chạy bằng điện, kỹ thuật số, thiết bị ngoại vi, cosplay…

Chỉ cần những gì có thể nghĩ ra và tồn tại trong thế giới hư cấu của anime, thì ở đây đều có thể tìm được.

Đương nhiên, bên đường cũng có những hầu gái mời bạn vào cửa hàng tham quan tiêu dùng, cảm giác này vô cùng thỏa mãn.

“Anh Lâm, lão Cao, tôi thấy những cô hầu gái này trông rất đẹp, hai người không tính lấy vài bộ đem về sao?” Lương Kim Minh thuận miệng hỏi.

“Loại phong cách này không hợp với tôi.”

“Anh Lâm, anh lại còn vờ vịt gì nữa, chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy, cũng hiểu rõ nhau hết rồi còn gì.”

“Ý tôi là loại phong cách nghiêm túc này thực sự không phù hợp với tôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Người ta đều nói đàn ông đến chết vẫn như một thiếu niên, câu nói này hoàn toàn mô tả chính xác hình ảnh của ba người bọn Lâm Dật.

Mặc dù đến đây với tâm thái đi dạo, nhưng chỉ được lúc sau, bọn họ đã mua rất nhiều thứ.

Thiết bị ngoại vi của One Piece, Naruto, EVA(*) mua cũng không ít.

(*)Hoạt hình Đảo Hải Tặc, Naruto, Evangelion.

Quẳng những đồ vừa mua được lên trên xe, dưới sự chỉ dẫn của Lương Kim Minh hào nhoáng, ba người đến một quán cà phê hầu gái.

Tất cả nhân viên phục vụ trong quán đều mặc trang phục hầu gái, váy ngắn đến bẹn đùi, phong cảnh nơi bí mật kia thoắt ẩn thoắt hiện.

“Á!”

Trong lúc ba người đang nói chuyện phiếm đợi cà phê lên, bất ngờ nghe thấy một tiếng hét thất thanh.

Khi nghiêng đầu quay lại lập tức nhìn thấy một cô gái mang một chiếc túi vải, bị người ta đụng phải mà ngã trên mặt đất.

“Là cô ấy?”

Vốn dĩ ba người không quan tâm đến chuyện này lắm, nhưng khi nhìn kỹ hơn mới nhận ra, cô nữ sinh bị người va phải ngã trên mặt đất kia lại là Nakajima Shoko gặp được vào ngày hôm qua.

Lúc này Nakajima Shoko ăn mặc rất khác ngày hôm qua.

Quần jeans xanh, giày vải trắng, áo thun cotton màu hồng nhạt, thêm vào đó là chiếc túi vải bố in hình các nhân vật hoạt hình, dù thế nào cũng không thể so sánh với hình ảnh hoa khôi vào ngày hôm qua được.

Loại cảm giác này, không giống khi Kỷ Khuynh Nhan mặc vào đồng phục JK.

Ngay cả khi Kỷ Khuynh Nhan mặc đồng phục JK trông rất dễ thương, nhưng ở trên người cô ấy vẫn có thể nhìn thấy được khí chất của một người con gái trưởng thành.

Từ trong từng động tác cử chỉ hiện ra sự trầm tĩnh thanh nhã.

Nhưng Nakajima Shoko thì khác, cô ta khiến cho người khác cảm như thể cô ta vốn dĩ là như thế này.

Orian cũng chỉ là một công việc để nuôi gia đình sống qua ngày mà thôi.

“Thật sự cũng quá trùng hợp, hôm qua vừa nghe cô ấy hát một bài, hôm nay còn có thể gặp lại nhau.” Lương Kim Minh nói.

“Đây có thể chính là số phận.” Cao Tông Nguyên nói: “Anh Lâm, đã đến lúc anh thể hiện rồi, đi nhanh đi, chúng tôi sẽ không nói cho chị dâu đâu.”

Không đợi Lâm Dật rõ ràng, anh đã bị Cao Tông Nguyên và Lương Kim Minh đẩy đi ra.

“Mẹ kiếp.”

“Ngài Lâm?”

Nhìn thấy Lâm Dật đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Nakajima Shoko có chút kinh ngạc, dù sao hôm qua cũng vừa mới gặp mặt.

“Không có việc gì chứ.”

Chuyện đã như thế, Lâm Dật cũng chỉ có thể làm trò diễn cho xong, duỗi tay ra.

“Không, không sao.”

Hai má của Nakajima Shoko ửng đỏ, có chút ngượng ngùng đưa tay ra, dựa vào lực đỡ của Lâm Dật đứng lên.

“Không sao là tốt rồi.”

“Vâng vâng.” Nakajima Shoko nhỏ giọng nói.

“Lần sau đi đường phải nhìn cho kỹ!” Người đàn ông va phải Nakajima Shoko nói: “Nếu làm đau bạn gái của tôi, tôi sẽ không tha cho cô!”

Hử?

Lâm Dật nhìn về phía chàng trai đang nói chuyện, hơn hai mươi tuổi, mang quần đùi và dép lê, cầm thiết bị ngoại vi Hatsune Miku(*) trên tay, như thể anh ta đang che chở cho vợ của mình vậy.

(*)Hatsune Miku là một chương trình tổng hợp giọng hát.

Lâm Dật rất muốn dựng thẳng ngón tay cái lên tán thưởng cậu thanh niên này.

Dù sao Nakajima Shoko cũng được xem là một đại mỹ nhân, thế mà trong trường hợp này vẫn có thể mắng cô ấy được?

Thậm chí còn quan tâm đến thiết bị ngoại vi Hatsune được gọi là bạn gái kia?

Loại cảnh tượng bất thường này khiến Lâm Dật nghĩ đến một câu chuyện cười.

Con kiến nói với con voi: “Em đang mang thai đứa con của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Con voi nói với con kiến: “Chúng ta hãy làm thêm một lần nữa đi.”

Con kiến bị dọa sợ chết khiếp.

“Xin, xin lỗi.”

Nakajima Shoko cúi đầu xuống thật thấp, lặng lẽ đứng phía sau Lâm Dật.

“Cũng may là bạn gái của tôi không sao, nếu không tôi nhất định sẽ dạy cho cô một bài học!”

Hăm dọa xong một câu, trạch nam kia nâng lấy “bạn gái” của anh ta rời đi.

Lâm Dật có chút đau đầu, con mẹ nó, đúng thật là bệnh Chuunibyou(*) bùng phát rồi.

(*)Chuunibyou: chỉ những người thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau, tự xem mình như người đặc biệt, có siêu năng lực.

“Ngài Lâm, cảm ơn anh.” Nakajima Shoko khom lưng nói.

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Lâm Dật dẫn cô ta về chỗ ngồi: “Cô cũng có sở thích với thế giới hư cấu của anime à?”

“Không không không, em trai tôi rất thích những thứ này, em ấy cũng thích ăn bánh kem ở đây, cho nên tôi đến mua cho em ấy một phần.”

Nói xong, Nakajima Shoko giơ cái hộp nhỏ trên tay lên: “Một lát nữa đem về cho em ấy.”

Hộp bánh kem rất nhỏ, Lâm Dật liếc nhìn, có thể thấy bánh kem ở bên trong còn không lớn bằng một cái bánh bao.

“Với thu nhập khá khẩm của cô, tại sao lại mua có chút như vậy?”

Đây mới chính là điều khiến ba người Lâm Dật cảm thấy thật sự tò mò.

Về cách ăn mặc hiện tại của cô ấy mà nói, còn không cả bằng người thuộc tầng lớp lao động trong nước, hoàn toàn không phù hợp với thân phận Orian của cô ấy chút nào.

Dù sao suất ăn mà cô ấy đặt ngày hôm qua quy ra tiền tệ cũng phải hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ rồi.

Nakajima Shoko cúi đầu, vén lại tóc, nhỏ giọng nói:

“Phần lớn tiền đã bị ông chủ lấy đi rồi, tiền tôi kiếm được còn phải trả nợ cho gia đình, cho nên phải tiêu dùng tiết kiệm một chút.”

Lương Kim Minh cùng Cao Tông Nguyên ngoảnh mặt nhìn nhau một cái.

Cảm giác như chuyện này chính là kịch bản được thiết kế riêng cho Lâm Dật.

Một câu chuyện xưa về cuộc gặp gỡ tình cờ giữa một chàng trai giàu có đẹp trai và một cô vũ nữ Orian người Nhật, sau đó anh giúp cô chuộc thân, còn cô thì lấy thân báo đáp.

“Vậy chắc hẳn rất vất vả nhỉ.”

Lâm Dật không nhiều lời, đối với mấy loại chuyện giống như này, anh cũng chỉ gật đầu cho qua mà thôi.

“Không vất vả, tôi cũng quen rồi.” Nakajima Shoko vén tóc, điềm đạm nói:

“Ngài Lâm, các anh có hẹn với người khác không? Nếu không chê, tôi có thể dẫn các anh đi tham quan một chút, tôi muốn cảm ơn mọi người.”

“Chỉ cần dẫn đi dạo phố là cảm ơn xong rồi à.” Lương Kim Minh cười nói:

“Dù sao cũng phải đưa ra cái gì đó mang tính thực chất, biểu thị tý chứ.”

Hai má của Nakajima Shoko đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống.

“Tôi có thể mời mọi người ăn cơm.”

“Vậy cô có tiền không?” Cao Tông Nguyên cười hỏi.

“Tôi có tiền!” Nakajima Shoko nói: “Mà tôi cũng có thể nấu ăn, rất ngon đó, mọi người có thể đến nhà của tôi.”

“Chúng tôi cùng nhau đến nhà cô?”

“Vâng vâng, tôi có thể mời các anh không?”

Lương Kim Minh cùng Cao Tông Nguyên nhìn nhau liếc mắt một cái, mặc dù ba người bọn họ đều được mời, nhưng cũng tự mình hiểu được, bản thân hai người họ có vẻ hơi dư thừa.

Tình yêu của người ta rõ ràng mới chớm nở, phương tâm ám hứa, mình phải có chút năng lực quan sát chứ.

(*)Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.

Không thể tùy tiện xen vào.

Reng reng reng!

Ngay khi hai người đang đợi Lâm Dật mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy di động của anh đổ chuông.

Lấy di động ra, Lâm Dật tưởng Kỷ Khuynh Nhan gọi đến.

Nhưng người gọi điện thoại đến khiến anh vô cùng bất ngờ, là Mitsui Paint!

Trong chốc lát, nhịp tim Lâm Dật đập nhanh hơn một nhịp, nhưng ngay sau đó lập tức bình tĩnh trở lại!

Vào lúc này, không thể căng thẳng được!

“Alo?”

“Anh đến Đảo quốc rồi à?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1210.
Bình Luận (0)
Comment