Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1213 - Chương 1211. Vừa Mở Miệng Ra Lập Tức Thành Tên Cặn Bã

Chương 1211. Vừa Mở Miệng Ra Lập Tức Thành Tên Cặn Bã
Chương 1211. Vừa Mở Miệng Ra Lập Tức Thành Tên Cặn Bã

“Con mẹ nó!”

Trong lòng Lâm Dật thầm cảm thán một tiếng.

Cái cô Mitsui Paint này quả nhiên không bao giờ khiến người ta phải thất vọng.

Đang lo lắng cô ta không liên lạc với mình, nhưng không ngờ vào lúc này cô ta lại gọi điện đến.

“Làm sao cô biết tôi đang ở đây?”

“Anh còn nhớ Ngân hàng Sumitomo không, một công ty con thuộc gia tộc của chúng tôi, một thời gian trước đây đã đầu tư một khoản tiền lớn cho công ty của anh?”

Sau khi Mitsui Paint nói những lời này, Lâm Dật lập tức nhớ ra chuyện đó.

Hình như bọn họ thực sự có đầu tư 40 triệu đô la Mỹ, nhưng sau đó số tiền này đã bị anh sử dụng cho điện tử Thông Hoa, hơn nữa anh còn dùng mua cổ phiếu của Đài Điện.

“Chuyện đó có liên quan gì đến việc này?”

“Nội bộ trong gia tộc tôi đang kiểm tra lại các khoản đầu tư của năm ngoái. Tôi cảm thấy dù gì cũng rảnh rỗi nên đã xem xét bên chỗ anh một chút, lại thấy công ty của anh đã đưa ra thông báo rằng sẽ làm một chuyến du lịch theo đoàn đến Tokyo, vậy nên tôi mới gọi cho anh.”

Câu nói của Mitsui Paint khiến Lâm Dật hiểu ra một việc.

Chuyện ở nhà hàng không phải do Mitsui Paint sắp xếp, mà chỉ là trùng hợp thôi.

“Vấn đề này được các giám đốc điều hành khác trong công ty quyết định, tôi rảnh rỗi không có gì làm nên đi theo đến đây.”

“Anh dẫn theo bạn gái đến sao?” Mitsui Paint cười, mở miệng nhẹ nhàng hỏi.

“Chắc chắn rồi.”

“Dẫn đến cũng không sao. Đối với một người đàn ông thành đạt mà nói, một người phụ nữ sẽ không bao giờ trở thành chướng ngại của anh ta.” Mitsui Paint nói tiếp:

“Bây giờ anh có thời gian rảnh không? Anh cũng đến Tokyo rồi, dù như thế nào anh cũng phải cho tôi cơ hội tiếp đãi anh chứ.”

“Như vậy phiền phức quá, tôi chỉ tùy tiện đi dạo xung quanh đây thôi, cũng không phải nhân vật lớn lao gì, không cần tiếp đãi đâu.”

Lâm Dật cũng là một cao thủ thành thạo trong những chiêu trò lạt mềm buộc chặt.

Nhưng nếu người đối diện không phải Mitsui Paint, anh chắc chắn sẽ không hành xử như thế này.

“Không phiền chút nào, trừ phi bạn gái của anh đang ở bên cạnh, như vậy tôi cũng không dám tới tìm anh đâu. Tôi không muốn vì tôi mà khiến cho anh và bạn gái mình cãi nhau.”

“Cô đang ở đâu? Tôi tới tìm cô.”

Mitsui Paint không giống với những người phụ nữ khác, trò chơi lạt mềm buộc chặt này phải biết dừng ở thời điểm thích hợp.

Nếu như anh lại tiếp tục từ chối, đoán chừng cô ta sẽ thật sự không mời nữa.

“Cô ở chỗ nào? Khách sạn Oman phải không?”

“Hả? Làm sao anh biết chúng tôi sống ở đó?”

“Đây cũng chỉ là nước nhỏ trên đảo mà thôi. Việc nhỏ nhặt này không làm khó được tôi.”

Lâm Dật mỉm cười: “Tôi đang ở Akihabara. Ở đây có một quán cà phê hầu gái.”

“Hả? Anh còn có sở thích này nữa à? Ở đó đều là đồ chơi dành cho mấy tên trạch nam đúng không?”

“Cái từ trạch nam đi ra khỏi miệng của cô thật sự mang đến một cảm giác khác biệt đấy.”

“Mặc dù văn hóa tại các quốc gia không giống nhau nhưng vẫn có rất nhiều điểm tương đồng.” Mitsui Paint cười nói:

“Dùng thân phận của anh mà muốn chơi với những thứ này, không chừng sẽ có rất nhiều cô gái chủ động đưa tới cửa đấy. Đương nhiên, tôi là một trong số đó nha.”

“Vậy tới nhanh đi, tôi sẽ chờ cô ở đây.”

“Được, bây giờ tôi tới tìm anh.”

Sau khi trò chuyện với Mitsui Paint một lúc, Lâm Dật cúp máy.

“Anh Lâm, anh có chuyện phải làm sao?” Cao Tông Nguyên hỏi.

“Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, nhưng không biết khi nào mới trở về. Lát nữa cậu gọi điện thoại cho anh Tần và bảo anh ấy ở ngoài chơi lâu chút đừng về vội. Kỷ Khuynh Nhan hỏi tôi đi đâu thì nói chúng ta đang ở cùng nhau.”

“Anh đúng là vừa mở miệng ra lập tức thành tên cặn bã.”

“Cũng không còn cách nào, tất cả mọi mặt đều phải cân nhắc kỹ càng, nếu không làm sao trải qua cuộc sống này được.”

“Anh Lương, anh Cao, các anh có đi không? Tôi có thể ở nhà nấu ăn cho các anh.”

Nakajima Shoko hỏi.

“Anh Lâm không đi, hai chúng tôi đi cũng không có ý nghĩa gì. Chuyện này để sau đi, chúng tôi cũng không giúp được gì nhiều, cô không cần khách sáo quá đâu.”

“Được rồi.” Nakajima Shoko gật đầu, sau đó lấy trong cặp ra một cuốn sổ, xé một trang giấy, viết số điện thoại của mình lên đó.

“Anh Lâm, đây là số điện thoại của tôi. Nếu anh muốn đến cửa hàng chơi thì gọi điện cho tôi, tôi có thể tự mình dẫn các anh lên lầu hai.”

“Ý tưởng này của cô quá tốt.”

“Ừ, nhưng, nhưng tiền vẫn phải trả, tôi không có quyền miễn phí cho các anh đâu.”

Nakajima Shoko xấu hổ nói.

“Không thành vấn đề, chúng tôi cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền thôi, về vấn đề này cô không cần phải lo.”

“Chỉ cần các anh không tức giận là được.”

“Không đâu.”

Chẳng mấy chốc, cà phê của mấy người bọn họ gọi đã được mang lên, dự định lát nữa sẽ cùng nhau rời đi.

Mặc dù giữa chừng có thêm sự xuất hiện của Nakajima Shoko, nhưng cả bốn người họ đều cảm thấy mọi việc rất tốt, không hề cảm thấy khó chịu gì cả, thậm chí còn hòa làm một bọn nữa.

Lâm Dật phát hiện con gái trên Đảo quốc thật khác biệt với những nơi khác.

Rất nhẹ nhàng rất ôn hòa, thậm chí là len lỏi đâu đó chút hèn mọn.

Lâm Dật cảm thấy, ngay cả lúc anh ở trước mặt Lý Sở Hàm, anh cũng chưa từng có được cảm giác này.

Gần nửa tiếng sau, điện thoại di động của Lâm Dật lại vang lên, là cuộc gọi từ Mitsui Paint.

“Tôi đang ở ngoài cổng, chiếc Mercedes-Benz Maybach màu đen, anh đi ra sẽ nhìn thấy tôi ngay.”

“Được.”

Dứt lời, Lâm Dật cúp điện thoại.

“Tôi đi trước, hai người các anh muốn làm gì làm đi, tôi không quan tâm đâu.”

“Anh đúng là ví dụ điển hình của loại người trọng sắc khinh bạn.”

Sau khi trêu chọc vài câu, bốn người bước ra khỏi quán cà phê, chiếc xe của Mitsui Paint đang dừng lại ở cổng chính, rất dễ để nhìn thấy.

Cách ăn mặc của Mitsui Paint rất khác so với mọi khi.

Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, mái tóc dài xõa tung, trên cổ đeo một chiếc vòng kim cương Tiffany, giống như một cơn gió nhẹ nhàng lại mang bao ánh sáng rực rỡ.

“Cô gái mới làm quen được à?”

Mitsui Paint nhìn Shoko Nakajima bên ngoài cửa sổ nói.

“Ừ, hôm qua tôi gặp ở nhà hàng Phong Tục, nhưng hôm nay tôi đến dạo phố thì tình cờ gặp lại.”

“Nhà hàng Phong Tục?”

“Văn hóa trên Đảo quốc lại khan hiếm với các anh như vậy sao?” Mitsui Paint châm chọc nói:

“Hình tượng của anh trong lòng tôi tự nhiên giảm xuống kha khá đấy.”

“Vào kỹ viện nghe hát mà thôi, làm sao lại ảnh hưởng đến hình tượng cá nhân rồi?”

“Bởi vì những cô gái đến từ nơi đó không xứng với anh.” Mitsui Paint nói tiếp:

“Nếu đã đến tận đây, anh không chạm vào tôi trước mà lại tìm mấy cô gái khác, như vậy tôi sẽ rất thương tâm đấy.”

“Được, vậy tôi đảm bảo với cô. Nếu như có nhu cầu, tôi nhất định sẽ ưu tiên cô đầu tiên.”

“Đây là lời hứa tuyệt vời nhất mà tôi nhận được trong năm nay đấy.” Mitsui Paint cười nói:

“Những ngày trở lại Đảo quốc, tôi hiểu ra được một điều, thật ra được làm bạn với anh cũng rất tốt rồi. Anh là người rất thông minh, lại coi trọng chữ tín xem trọng lời hứa. Tôi nghĩ dù là việc làm ăn với anh hay làm bạn tình với anh đi chăng nữa, tất cả đều là một điều vô cùng tuyệt vời.”

“Chỉ cần cô không có ý đồ đen tối gì với tôi, thì chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.”

“Nếu có thể tôi cũng không muốn như thế này đâu, nhưng lại không còn cách nào cả. Càng lên cao, lại càng không làm chủ được chính bản thân mình. Có một số chuyện vốn nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta mà.” Mitsui Paint vừa nói vừa nở nụ cười:

“Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng sau này tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh vì chuyện đó đâu.”

“Câu này mới chính là lời mà con người nên nói đấy.” Lâm Dật dựa lưng vào ghế nói tiếp:

“Nếu đã có thời gian như vậy, chi bằng cô nên đi tìm tung tích người đã tấn công cô, việc này còn có ý nghĩa hơn đấy.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1211.
Bình Luận (0)
Comment