Nói xong, Lâm Dật lại tiếp tục cầm điện thoại gõ chữ, giống như đang bàn giao chuyện gì.
Hàng lông mi thanh tú của Mitsui Paint hơi nhíu lại, sau đó cũng bắt đầu cầm điện thoại di động lên gọi điện.
Nhưng cô ta cũng cố gắng tóm gọn nội dung cuộc trò chuyện, không muốn để Lâm Dật biết quá nhiều.
Lâm Dật liếc nhìn Mitsui Paint, sau đó thu hồi lại hai tin nhắn WeChat vừa gửi.
‘Cũng may không quá hai phút, nếu không lại phải phí võ mồm giải thích.’ Lâm Dật nghĩ thầm.
Khoảng mười phút sau, Mitsui Paint đã sắp xếp xong mọi chuyện, bèn lên tiếng:
"Nào chúng ta vào công ty đi, tôi đưa anh đi tham quan một chút."
"Tôi thấy cô có vẻ khá bận, nếu cô có việc thì cứ giải quyết trước đi, tôi đi về trước.”
“Tôi không bận đâu, chẳng có chuyện nào quan trọng bằng anh đâu.”
“Đi thôi, vừa đúng lúc tôi cũng không có việc gì làm.”
Kế hoạch của Lâm Dật đã trói chặt Mitsui Paint vào tròng không chút hoài nghi.
Người ta đã dành thời gian buổi chiều và buổi tối cho mình, nếu cứ để anh ấy đi như thế này thì thật bất lịch sự.
Về sau có muốn tìm anh cũng khó có thể gặp lại.
Buổi chiều cùng ngày, Mitsui Paint đưa Lâm Dật đến Công ty công nghiệp nặng Mitsui và Công ty điện tử Mitsui thuộc Tập đoàn Mitsui.
Hai hạng mục này là những sản nghiệp trụ cột của gia tộc Mitsui, và ở một mức độ nào đó, chúng thể hiện sự phát triển của ngành công nghiệp nặng và trình độ khoa học kỹ thuật của Đảo quốc.
Tập đoàn Lăng Vân không tham gia vào lĩnh vực công nghiệp nặng nên không biết nhiều về ngành này.
Nhưng qua đủ loại thiết bị khác nhau trong nhà máy, cũng có thể nhìn ra bí mật trong đó.
Là một cường quốc cơ khí tầm cỡ quốc tế, thực lực và nền tảng của Đảo quốc quả thực hùng mạnh sánh ngang nước Đức đứng đầu thế giới.
Nhưng trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, mặc dù Tập đoàn Lăng Vân rất thành công ở quốc nội nhưng so với Đảo quốc vẫn có một chút chênh lệch.
Những điều này tồn tại một cách khách quan và không thể phủ nhận.
Nhưng Lâm Dật cũng không nản lòng. Hoa Hạ đã phải mất vài thập kỷ mới phát triển được như ngày nay, vậy nên anh đạt được thành quả như vậy đã là rất khả quan rồi.
Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng một, đất nước muốn phát triển thì cần có đủ thời gian.
Nhưng Lâm Dật không quan tâm đến những thứ này, anh muốn tìm manh mối của công ty Hắc Kim.
Nhưng suốt cả buổi chiều, Mitsui Paint không đề cập đến chuyện này nữa mà chỉ tiếp một cuộc điện thoại và thu xếp đơn giản một chút, không để lộ thông tin hữu ích nào.
“Anh Lâm, thế nào, anh có thể cho một vài nhận xét được không?” Mitsui Paint cười hỏi, thậm chí còn có chút tự hào.
"Quả thật rất tốt, nhưng rất tiếc là chúng tôi không có hạng mục trong lĩnh vực này nên không thể hợp tác được rồi.”
“Thật ra chúng tôi cũng có nhiều nghiên cứu trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo và sản xuất con chip, rất thích hợp với nghiệp vụ của Tập đoàn Lăng Vân, chỉ là anh có muốn cho chúng tôi cơ hội này hay không thôi."
“Đừng lo lắng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều thịt, các cô đều có cơ hội.”
Mitsui Paint ngượng ngùng cười, giống như một thiếu nữ mới biết yêu vậy.
"Anh Lâm, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn chút gì đi."
"Khách tùy theo chủ, hôm nay tôi đến chỗ cô, kế hoạch sau đó cứ theo sắp xếp của cô là được rồi.”
"Ngày thường tôi cũng hay tự nấu ăn cho mình, nếu ngài Lâm không chê, tôi có thể nấu cho anh ăn.”
"Không đến mức đó đâu nhưng cũng đừng quá phiền phức, tìm chỗ nào đó ăn tạm là được rồi.”
“Được rồi, gần đây có tiệm tempura(*) ngon lắm, tôi đưa anh đi ăn thử nhé.”
(*)Tempura là một món ẩm thực của Nhật Bản gồm các loại hải sản, rau, củ tẩm bột mì rán ngập trong dầu.
"Được."
Sau khi quyết định xong, Mitsui Paint đưa Lâm Dật đi ăn cơm.
Địa điểm ăn uống hơi khác so với những gì anh tưởng tượng, đó là một cửa tiệm rất nhỏ, phải đi lên tầng hai mới thấy.
Nhưng ngay khi bước vào, có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, hơi giống hương trà, không hăng chút nào.
Những bậc thang và đồ trang trí bằng gỗ, cùng với ánh đèn vàng nhẹ giúp cho trái tim mệt mỏi lúc này được thư giãn.
Hai người đi lên lầu, cách trang trí ở đây hơi giống quầy bar.
Có bốn chiếc ghế ở phía trước, điều này cũng chỉ ra rằng chỉ có thể cho bốn thực khách ăn cùng một lúc.
Trong quầy bar có một ông già và hai người trung niên.
Nhìn vào giọng điệu và thái độ của họ khi nói chuyện thì đó hẳn là mối quan hệ thầy trò.
“Chào ngài Saotome.”
Đi đến tầng hai, Mitsui Paint hơi cúi đầu.
Tên của ông già đó là Saotome Tetsuya.
Ông ta là bậc thầy tempura của Đảo quốc.
Mà ở đất nước có nhiều người bị chứng bệnh Chuunibyou này, ông ta còn được mệnh danh là Thần tempura.
Saotome Tetsuya đang dạy học trò của mình, ngay khi nhìn thấy Mitsu Caihui ông ta lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Mời cô Mitsui vào trong.”
“Cảm ơn.”
Mitsui Paint cầm thực đơn, gọi một số món ăn đặc trưng, rồi trả lại.
"Tay nghề của ngài Saotome rất tốt, ông ấy rất nổi tiếng trong giới ẩm thực trên thế giới, tùy tiện gọi một món cũng không bị giẫm phải mìn đâu(*).”
(*)Vô tình chọn phải thứ không mong muốn.
Mitsui Paint giống như một cô gái đang yêu, thật khó có thể tưởng tượng lúc trước cũng chính cô ta đã nổ súng bắn chết Mitsui Heyi.
"Tôi cũng tin vào tay nghề của ông ấy, nhưng tôi có cảm giác ông ấy cứ nhìn cô với ánh mắt mờ ám lắm.”
"Anh cảm nhận rất đúng, ngoài đam mê làm tempura, sở thích lớn nhất của ngài Saotome là ngắm những cô gái trẻ đẹp.”
Mitsui Paint cười tủm tìm, che mặt lại: "Cho nên rất nhiều cô gái cố ý đến đây. Nếu ông Saotome chịu mỉm cười khi xem các cô ấy nói chuyện, điều đó đã nói lên họ đủ xinh đẹp, đây cũng là một loại biểu tượng cho thân phận đó.”
Lâm Dật: “?”
Kiểu đánh giá của mấy lão già háo sắc này cũng coi được sao.
Lâm Dật cảm thấy mình thật kém cỏi, cuộc sống này không ai thoải mái bằng ông ta.
Không bao lâu sau, những món ăn mà Mitsui Paint gọi đã được bưng ra.
Lâm Dật cảm thấy Đảo quốc thật sự là một quốc gia rất thần kỳ.
Rõ ràng ở Hoa Hạ nó chỉ là que xiên nướng bán ven đường, sang bên đây lại được biến tấu thành tempura, thật có cảm giác đã được nâng tầm rất nhiều.
Điều đáng ngưỡng mộ nhất là cửa tiệm của một ông già bán que xiên nướng lại được đánh giá là Michelin ba sao, thật sự quá tài giỏi.
Nhưng sau khi nếm thử một miếng, hương vị quả thật rất tuyệt.
Đặc biệt là phần đầu tôm và nấm hương, độ lửa và hương vị của món ăn được điều chỉnh rất tốt, thêm vào đó là một bát canh rau nhút thanh đạm, giúp trung hòa vị béo ngậy. Ông ấy được mệnh danh là Thần tempura cũng là xứng đáng thôi.
“Anh thấy thế nào?” Mitsui Paint chờ mong hỏi.
“Cũng được, nhưng phần bột bánh cần tinh tế hơn một chút, như vậy ăn vào hương vị sẽ khác đi.”
“Hả?”
Mitsui Paint hơi bất ngờ: “Anh cảm thấy hương vị chưa đủ hoàn hảo sao?”
“Tôi không có ý đó, món này đã làm rất tốt rồi, nhưng vẫn cần tỉ mỉ hơn một chút.”
Bởi vì trước đây anh đã mở một nhà hàng, lại được hệ thống thưởng cấp đại sư nấu ăn, cho nên về phương diện này, Lâm Dật hoàn toàn có quyền cho ý kiến.
“Quý ngài đến từ Hoa Hạ này, tôi nghĩ rằng anh không nên chỉ dựa vào sở thích của mình mà cả gan đánh giá món ăn của tôi đâu, làm vậy là sai lầm đấy.” Saotome Tetsuya lạnh lùng nói.
"Đừng nóng giận, nếu không tin tôi, ông có thể thêm một chút nước cốt chanh và muối biển vào, sau đó xem hương vị như thế nào.”
------
Dịch: MBMH Translate