Lời nói của Lâm Dật khiến cho Mitsui Paint cảm thấy ngoài ý muốn.
Không nghĩ một đại nam nhân như anh còn hiểu về phương diện này.
“Anh chắc chắn không nói lung tung sao?” Mitsui Paint nhỏ giọng nói:
“Tính tình của Saotome tiên sinh không tốt, anh làm như vậy rất dễ khiến ông ấy tức giận.”
“Chủ yếu là ông ấy hỏi, tôi chỉ tùy tiện nói một chút, nếu như ông ấy không tin cũng chẳng sao cả.”
“Tiên sinh, cách làm của anh căn bản không hiệu quả.”
Người nói chuyện là đồ đệ của Saotome Tetsuya, vẻ mặt không cảm xúc, vô cùng không vui.
Sư phụ là một người theo đuổi hoàn mỹ, những năm gần đây, ông ấy gần như đã từ bỏ tất cả cuộc sống riêng tư, toàn thân toàn ý tập trung vào đồ ăn ngon. Nhưng hôm nay lại bị một người Hoa hạ thấp, bọn họ phải đòi lại công đạo cho sư phụ.
“Tại sao lại không hiệu quả?”
“Nếu như bỏ thêm bột vào bên trong, như vậy sẽ khiến tôm trở nên càng giòn, đồng thời sẽ làm canxi hóa các chất dinh dưỡng bên trong. Do đó, nó sẽ ảnh hưởng đến hương vị, anh làm như vậy hoàn toàn là không đúng.”
Lâm Dật cười cười, “Cho nên tôi mới đề nghị với các người rằng nên thêm một ít muối biển vào, như vậy sẽ không có tác dụng phụ, không tin thì có thể thử một chút.”
“Tôi có thể thử, nhưng tôi cần nói rõ một chuyện với cậu trước.”
“Chuyện gì?”
“Nếu như món ăn làm ra mà không ngon thì cậu cần phải nói xin lỗi!”
“Được, tôi đáp ứng ông là được.”
“Sư phụ, con cảm thấy người không cần thiết phải quan tâm đến anh ta. Anh ta cũng chỉ là thuận miệng nói bậy.” Đại đồ đệ nói.
“Tempura là đặc sản của Đảo quốc, một người Hoa như anh ta sao có thể có tư cách đánh giá được. Chúng ta đừng nên lãng phí thời gian thì hơn.” Tiểu đồ đệ nói.
“Không sao cả.” Saotome Tetsuya thản nhiên nói, dường như không tức giận chút nào.
“Những năm gần đây, tôi vẫn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, khi đó cũng có rất nhiều người chất vấn, nhưng sau đó bọn họ đều tâm phục khẩu phục. Chúng ta phải dùng món ăn làm ra để nói chuyện, chứ không phải là cãi lộn.”
“Đã biết, sư phụ.”
Tâm trạng của hai đồ đệ đã bình tĩnh hơn không ít, giống như sư phụ nói, dùng thực lực để nói chuyện.
Chờ một lát là biết suy nghĩ của anh ta không có kiến thức như nào!
Saotome Tetsuya đi rửa tay một lần nữa, chuẩn bị dựa theo phương pháp của Lâm Dật làm một phần Tempura, sau đó lại so sánh hương vị hai bên.
“Tôi cảm thấy Saotome tiên sinh hình như đang không vui.” Mitsui Paint lộ vẻ tức giận, nói.
Lâm Dật nhún vai, “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, ai nghĩ đến ông ta lại tích cực như vậy, dù sao tôi cũng không cần động thủ, để ông ta làm đi.”
“Saotome tiên sinh vẫn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ tại phương diện Tempura. Ông ấy không cho phép có người nghi ngờ đối với tay nghề của mình. Anh nói như vậy, ông ấy nhất định sẽ phản bác lại anh.”
“Phản bác thì phản bác thôi, cũng không chậm trễ việc ăn cơm của tôi.”
“Nhưng nếu như anh nói không đúng, thì phải xin lỗi ông ấy.” Mitsui Paint nói:
“Anh là người kiêu ngạo, tôi không hy vọng anh sẽ như này.”
Trong mắt Mitsui Paint, Lâm Dật là một người cao cao tại thượng.
Cho dù có sai, cũng không thể cúi đầu trước bất kỳ ai!
“Cũng đừng nói như vậy.” Lâm Dật nói:
“Trên đời không có gì là hoàn mỹ cả, chỉ có thể tới gần hoàn mỹ thôi, nói không chừng dựa theo phương pháp của tôi lại có hiệu quả thần kỳ cũng nên.”
“Hừ!”
Hai tên đồ đệ đang giúp đỡ bên cạnh hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến cách nói của Lâm Dật.
Tuy trên thế giới không có đồ vật hoàn mỹ, nhưng sư phụ của mình chính là người đứng đầu của mỹ thực Tempura, đã thử qua các loại cách chế biến, đã không có phương pháp nào có thể chế biến hoàn mỹ hơn cách chế biến của ngài ấy!
“Chuyên tâm một chút đi.” Saotome Tetsuya nói:
“Nấu cơm cũng giống làm người, nói chuyện nhờ phẩm chất.”
“Đã biết.”
Lâm Dật cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Lão đầu này thật không tệ, ít nhất cũng không giả bộ như vậy.
Rất nhanh, bột đã được chuẩn bị xong, nguyên liệu nấu ăn cần thiết cũng đã chuẩn bị hoàn tất, nhẹ nhàng tẩm một chút, sau đó bắt đầu cho vào chảo rán.
Mà sau khi bỏ vào, Saotome Tetsuya còn lấy ra một cái đồng hồ bấm giây, nghiêm chính khống chế thời gian.
Ở phương diện này, phần lớn đầu bếp Trung Quốc đều đi theo chủ nghĩa kinh nghiệm, dựa theo cảm giác từ năm tháng lâu dài của mình để điều chỉnh thời gian.
Nhưng cũng không thể nói, phương pháp của Saotome Tetsuya là cao cấp tinh xảo.
Nói một cách nghiêm túc, các nguyên liệu nấu ăn, chủng loại, trình độ mới mẻ đều sẽ có thời gian chiên khác biệt, tuy ảnh hưởng là rất nhỏ, nhưng vẫn có ảnh hưởng.
Khoảng 130 giây sau, Saotome Tetsuya lấy tôm trong chảo ra, nhưng vào lúc này, Lâm Dật lại nói:
“Thịt tôm có chút dày, chiên thêm năm giây nữa thì sẽ ngon hơn.”
“Chiên thêm năm giây sao?!”
Nhìn thấy Lâm Dật khống chế thời gian nghiêm khắc như thế, Saotome Tetsuya và hai đồ đệ đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Đây là điều mà bọn họ không nghĩ tới.
Nhưng Lâm Dật đã nói như vậy, Saotome Tetsuya liền làm theo lời anh, không muốn cho anh bất kỳ lời giải thích nào.
Thời gian 5 giây trôi qua rất nhanh, Saotome Tetsuya lấy tôm đã chiên ra.
Chiên thêm năm giây hay là ít đi năm giây cũng không có sự khác biệt quá lớn về màu sắc.
Hai đồ đệ cảm thấy Lâm Dật đang cố ý lừa bịp, nên cũng không để ở trong lòng.
“Được rồi, nếm thử đi.”
Saotome Tetsuya chia tôm đã chiên thành hai phần.
Một phần đưa tới trước mặt Lâm Dật và Mitsui Paint, một phần khác để ở trước mặt mình.
“Saotome tiên sinh, mời.”
“Tiểu thư Mitsui, mời.”
Hai người gần như đồng thời gắp tôm lên.
Mitsui Paint nếm thử một miếng, vẻ mặt như thường, sau đó dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dật.
Dường như muốn nói, cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.
“Vị giác của cô không nhạy cảm.” Lâm Dật chỉ chỉ Saotome Tetsuya, “Cô xem ông ta một chút là biết.”
Mitsui Paint quay đầu lại theo bản năng, ngoài ý muốn nhìn thấy, Saotome Tetsuya đang dùng một loại ánh mắt phức tạp để nhìn Lâm Dật.
Đôi mắt đã già kia dường như đang tỏa sáng.
“Cậu, cậu, sao cậu biết dùng loại phương pháp này, dùng nó để trung hòa cảm giác cháy?!”
“Kinh nghiệm.”
“Văn hóa ăn uống của Trung Quốc thật sự là rất uyên thâm a!”
Saotome Tetsuya vỗ tay, nói:
“Tôi đã nghiên cứu nhiều năm như vậy, lại chưa từng nghĩ tới việc làm thế nào để trung hòa vị cháy trong Tempura, không tới ngài lại có thể giúp tôi giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng như vậy, thật sự là quá tuyệt vời!”
“Quá khen.” Lâm Dật nhàn nhạt nói.
Trong đôi mắt đẹp Mitsui Paint trừng lớn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sùng bái.
Người đàn ông biết nấu ăn, sẽ có thêm điểm trong mắt phụ nữ Đảo quốc.
“Tiên sinh, cám ơn ngài đã chỉ đạo.”
Saotome Tetsuya và hai đồ đệ đứng thành một hàng, cúi đầu 90 độ với Lâm Dật.
“Quá khách khí rồi.” Lâm Dật cười nói.
Sau đó, Saotome Tetsuya lại thỉnh giáo thêm không ít thứ từ Lâm Dật, vô cùng khiêm tốn.
Nhưng sau khi ăn xong, Lâm Dật liền bị Mitsui Paint lôi đi.
Nếu như thật sự không đi, không biết sẽ trò chuyện đến lúc nào nữa.
“Tôi phát hiện, tôi đã trầm mê trong mị lực của anh, không cách nào tự kiềm chế được nữa.” Mitsui Paint nói với vẻ sùng bái.
------
Dịch: MBMH Translate