Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1294 - Chương 1292. Tổ Một Là Tổ Trâu Bò Nhất

Chương 1292. Tổ Một Là Tổ Trâu Bò Nhất
Chương 1292. Tổ Một Là Tổ Trâu Bò Nhất

“Yến Kinh chỉ có mấy người như vậy, còn có thể gặp được ai chứ.” Lâm Cảnh Chiến ủ rũ nói, nhưng cũng không có không kiên nhẫn.

“Gặp được con trai của chúng ta.”

“Hả? Con trai sao?”

“Không phải vậy thì sao, anh cho là em sẽ gặp được ai đây?”

“Sau đó thì sao, nó đến Yến Kinh làm gì, là chuyện của lữ đoàn Trung Vệ sao?”

Lâm Cảnh Chiến cũng không kinh ngạc chút nào, bởi vì những năm này, Tần Ánh Nguyệt vẫn chưa từng rời khỏi nó, nhìn thấy nó cũng là chuyện bình thường.

“Chúng em cùng nhau ăn bữa cơm, hơn nữa...”

“Hai người đã ăn cơm cùng nhau rồi sao?”

Tin tức này như một quả bom đối với Lâm Cảnh Chiến.

Trước đó chỉ là đứng nhìn từ xa, sao giờ lại còn ăn cơm cùng nhau rồi?

“Hơn nữa cái gì, em nói đi.”

“Hơn nữa nó đã biết em là ai, chúng em đã nhận nhau.”

Ba chít chít _ _

Tựa hồ là tiếng điện thoại di động rơi xuống.

Vài giây sau, đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng của Lâm Cảnh Chiến.

“Nó biết thân phận của em rồi sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Trong nửa giờ tiếp theo, Tần Ánh Nguyệt tự thuật lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua một lần.

Lâm Cảnh Chiến nghe xong, cười một tiếng, “Việc này đúng thật là thú vị.”

“Xem như là trong họa được phúc đi.”

“Xem như nó còn có chút lương tâm.”

“Anh không thể nói như vậy, dù sao chúng ta cũng không có ơn dưỡng dục nó, không thể yêu cầu quá nhiều.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà em muốn nói với anh.”

“Vẫn còn có chuyện sao?”

“Em đã sầu muộn một thời gian dài rồi, nhưng vẫn chưa quyết định chắc chắn được.”

“Cứ từ từ nói.”

“Quan hệ giữa con trai mình và Hạt Gạo hình như không bình thường, hơn nữa em còn nghe được, nó gọi Thục Nghi là mẹ vợ tương lai.”

“Con gái của lão Lương rất tốt, trước đó đã nghe em nói.”

“Sao anh có thể không quan tâm như vậy.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Trước đó không phải em đã cho anh xem tấm ảnh chụp kia rồi sao. Cô gái tên Kỷ Khuynh Nhan kia cũng không tệ, hai người đều ở trước mặt em, em nên làm gì đây.”

“Thì từ bỏ một người chứ sao.”

“Nhưng em thấy nó hình như không có ý nghĩ từ bỏ.”

“Tên hỗn tử này, đúng là mạnh hơn nhiều so với lão tử.”

“Anh đừng cười trên nỗi đau của người khác, nhanh nghĩ cách giải quyết đi.”

“Anh cảm thấy người nào tốt?”

“Đoán chừng nó cũng nghĩ giống như anh, cho rằng hai người đều tốt, đều sẽ không muốn buông bỏ.”

“Cho nên em mới gọi điện thoại cho anh, muốn nghe ý kiến của anh.”

“Đều đã là người lớn rồi, để nó tự mình xử lý đi, nếu đã lựa chọn một bước này thì nó đương nhiên là có năng lực tự xử lý, chúng ta không nên xen vào.”

“Nghe giọng của anh thì dường như rất ủng hộ nó.”

“Nhiều con dâu không phải là chuyện tốt sao.” Lâm Cảnh Chiến nói:

“Cùng lắm thì anh đưa nó đến châu Phi, chỗ đó có thể một chồng nhiều vợ.”

“Em mới không để cho con của em đến loại nơi đó đâu.”

“Con cháu tự có phúc của con cháu, em đừng lo lắng nhiều làm gì.” Lâm Cảnh Chiến nói:

“Anh đoán lấy đức hạnh kia của nó thì bên người chắc chắn không chỉ có hai người phụ nữ này. Nếu như em cứ quan tâm việc này thì không bao lâu sau sẽ bạc hết tóc đó.”

“Đúng là bị anh nói trúng, em nhớ bên cạnh nó còn có một nữ bác sĩ khác, quan hệ cũng rất tốt, không biết giữa hai người chúng nó có gì không.”

“Em xem, việc này em không quản được.”

“Em cũng biết, nhưng việc này lại liên quan đến Thục Nghi, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Vậy chúng ta cũng không có cách nào quản được, hơn nữa hiện tại cũng không phải là lúc để chúng ta ra mặt, để sau hãy nói vậy, đừng có gấp.”

“Đã biết.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Trước đó anh không phải nói là gần đây muốn đi ra ngoài làm việc sao? Định lúc nào thì đi vậy?”

“Ngày mai đi, ở trên đảo gặp chút chuyện, anh phải đi xem một chút.”

“Vậy hôm nay em trở về, chúng ta có thể gặp một lần.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Hiện tại nó cũng gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ, hơn nữa biểu hiện còn rất tốt, không bao lâu sau khả năng cũng sẽ được phái đến trên đảo, nói không chừng hai người còn có cơ hội gặp mặt.”

“Nhanh như vậy đã được phái ra rồi?”

“Đạt được hai công lao nhị đẳng, Lục lão rất xem trọng nó. Em nghe Thục Nghi nói, nó hiện tại cũng giống như anh năm đó, hạc giữa bầy gà, ai cũng không bằng.”

“Hạc giữa bầy gà thì tính là gì.” Lâm Cảnh Chiến cười nói:

“Nó là con của anh, đương nhiên phải rời xa đám gà kia, ở trên đảo mới là điểm cuối cùng của nó.”

...

Sau khi rời khỏi sân bay, Lâm Dật lái xe đưa Trầm Thục Nghi đến tập đoàn Hoa Nhuận.

Sau đó tự mình đón xe, đến nhà bà, lái xe đựng trái cây đến khu vực huấn luyện của lữ đoàn Trung Vệ.

Khi tới nơi đã 12 giờ trưa.

Điều khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trước trước sau sau đỗ hơn mấy chục chiếc xe.

Có hơn xe việt dã cỡ lớn hơn 1 triệu, có Toyota Alpha mọi nhà đều mua được, còn có siêu xe như Lamborghini, Ferrari.

Chỉ nhãn hiệu có trên thị trường thì hầu như đều có thể tìm thấy ở đây.

Nghĩ lại Lâm Dật liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hôm nay là thời gian huấn luyện thử chính thức, mà những người tham gia đều là con nhà giàu, lái những xe này tới cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trường hợp như vậy quả thật có chút khoa trương, nhìn chẳng khác gì một buổi triển lãm xe cả.

Lâm Dật tìm một chỗ đỗ xe, nhưng vừa dừng xe xong, thì thấy có người lục tục đi vào cửa lớn.

Lâm Dật nhìn thoáng qua một chút, phát hiện ít nhất phải có hơn 200 người, nhưng đây còn không phải là toàn bộ, số lượng chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.

Xem ra lần chiêu mộ cả nước này vẫn rất có hiệu quả.

Cùng lúc đó, người tham gia huấn luyện thử đi ra từ trong căn cứ, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, cũng thảo luận chuyện liên quan tới huấn luyện của lữ đoàn Trung Vệ.

“Các người nghe nói chưa, lần nhận người này chủ yếu là cho tổ một, hai, ba. Nếu như chúng ta thông qua thì tất cả đều sẽ được sắp xếp vào trong ba tổ này.”

Người đàn ông nói chuyện tên là Thường Siêu, cao hơn 1m80, dáng người cân đối, để tóc ngắn, đang sải bước đi ra ngoài.

Bên cạnh anh ta còn có một nam một nữ, nhìn vẻ mặt thì có lẽ đã đạt được thành tích không tệ trong buổi huấn luyện thử sáng nay.

Một nam một nữ còn lại tên là Thường Bằng và Dư Tư Dĩnh.

Trùng hợp chính là, ba người này chính là ba người mua hoa quả và xảy ra xung đột với Lâm Dật.

“Nhưng tôi nghe nói lữ đoàn Trung Vệ có bốn tổ, sao lại không có tin tức gì của tổ 4 vậy.” Thường Bằng nói.

“Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng mà tôi nghe nói, phía trên hình như muốn huấn luyện tổ một thành trọng điểm, người thông qua huấn luyện, sẽ chọn người có thành tích xuất sắc nhất để gia nhập vào tổ một, những người bình thường còn lại thì sẽ gia nhập vào tổ hai tổ ba.”

“Theo như anh nói, nếu có thể gia nhập vào tổ một thì sau này chắc chắn sẽ thăng chức rất nhanh đúng không.”

“Có thể nói như vậy.” Thường Siêu nói.

“Cũng không biết dáng vẻ của tổ trưởng tổ một thế nào, nhưng tôi nghe nói là một nhân vật rất truyền kỳ, vừa gia nhập lữ đoàn Trung Vệ chưa đến mấy tháng đã đạt được hai công lao nhị đẳng, sau đó trực tiếp được đề bạt làm tổ trưởng, rất lợi hại.”

“Rất không có khả năng đi, đến mấy tháng mà đã lên làm tổ trưởng, có phải là đi cửa sau rồi hay không?”

“Chỗ giống như lữ đoàn Trung Vệ thì chuyện như đi cửa sau rất khó, đoán chừng là thật sự có thực lực.”

Nghe thấy hai người trò chuyện, Dư Tư Dĩnh khẽ nhíu mày.

Tại nơi khắc nghiệt giống như lữ đoàn Trung Vệ, khả năng đi cửa sau là rất nhỏ, đoán chừng là dựa vào thực của bản thân để đi lên.

Mà bây giờ, mình đã đến cấp D, chờ sau khi gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ liệu có thể lấy thực lực như vậy, lên làm tổ trưởng trong vòng mấy tháng?

Suy đi nghĩ lại, Dư Tư Dĩnh cảm thấy không có khả năng cho lắm.

Lữ đoàn Trung Vệ là nơi ngọa hổ tàng long, trình độ của mình tuy rằng rất cao, nhưng còn chưa tới đỉnh phong.

Nhưng tổ trưởng tổ một lại làm được, tên kia đến cùng là loại người gì?

Cũng quá lợi hại rồi!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1292.
Bình Luận (0)
Comment