“Chị Dĩnh, đang nghĩ gì thế, nửa ngày đều không nói lời nào.” Thường Siêu hỏi.
“Tôi đang nghĩ, tổ trưởng tổ một rốt cuộc là tới từ đâu, tốc độ thăng chức cũng quá nhanh rồi.” Dư Tư Dĩnh nói:
“Có phải là được điều động từ đội ngũ chiến đấu tới không?”
“Hình như không phải.” Thường Siêu nói:
“Tôi nghe nói tổ trưởng tổ một còn vô cùng trẻ, còn trẻ hơn cả Khưu tổ trưởng và Ninh tổ trưởng. Hơn nữa còn là người mới theo đúng nghĩa, cũng không phải là được điều tới từ nơi khác.”
Nghe giải thích như vậy, Dư Tư Dĩnh càng không thể nào hiểu được.
Một người nhỏ hơn cả mình lại có trình độ này?
Thiên phú phải tốt tới mức nào đây?
“Chị Dĩnh, chúng tôi đều là người mới, cho dù thông qua huấn luyện thử thì cũng bị phân đến tổ hai tổ ba. Chị đã đến cấp D, là nhân vật cấp đại thần tại nơi này, muốn đến tổ một là chuyện không thành vấn đề.”
Dư Tư Dĩnh không nói gì, cô rất tự tin đối với trình độ của mình.
Nếu như cấp D còn không tiến vào được tổ một, vậy chính là đang làm trò cười cho thiên hạ.
Dù sao tổ trưởng cũng mới chỉ cấp D mà thôi.
“Nhưng mà tôi nghe nói, người tên Tùy Cường kia cũng là cấp D, thực lực tương đối mạnh.” Thường Bằng nói:
“Buổi sáng khảo nghiệm nhanh nhẹn, chị Dĩnh đứng thứ nhất, anh ta thứ hai, nhưng mà chờ đến lúc khảo nghiệm lực lượng thì chị Dĩnh sẽ không chiếm được ưu thế nữa.”
Dư Tư Dĩnh quay đầu, nhìn về người quá khổ đang đi phía sau.
Lời nói này cũng có lý.
“Tôi đoán rằng hai người bọn họ sẽ tiến vào tổ một, ai, hai ta không có mệnh tốt như vậy.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, có thể có cơ hội tiến vào lữ đoàn Trung Vệ cũng đã không tệ rồi, tổ một không phải là nơi mà chúng ta nên đến.”
“Ha ha cũng đúng.”
“A, các người nhìn chàng trai kia xem, rất đẹp trai nha.”
Dù trong lần huấn luyện thử này chỉ có một phần nhỏ nữ sinh, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Dật thì đều phát ra những tiếng kinh hô.
“Chuyện gì thế này, sao lại hô to gọi nhỏ vậy, nhìn thấy minh tinh sao?” Thường Siêu khập khiễng nhìn sang.
Bởi vì trong những nữ sinh hét lên kia, có người mà anh ngưỡng mộ.
“Hả? Đây không phải là người bán hoa quả ngày hôm qua sao?”
Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, ba người đều vô cùng khó hiểu, thậm chí là có chút kinh ngạc.
Nơi này chính là khu vực lữ đoàn Trung Vệ, là đơn vị bí mật, một người bán hoa quả như anh ta lại dám chạy đến đây sao?
Muốn chết à?
“Mẹ, hôm qua muốn đánh anh ta, sau đó thì gặp cảnh sát, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội trừng trị anh ta một trận!” Thường Siêu hoạt động cổ tay, nói.
“Hiện tại sẽ đi ngay.” Thường Bằng cười hắc hắc, “Hôm qua chúng ta không có lý do để ra tay, hôm nay có thể lấy lý do nguy hại an toàn công cộng để mang anh ta đi!”
Dư Tư Dĩnh liếc nhìn Lâm Dật cách đó không xa, cũng không có ý định ngăn cản.
Người này quả thật có chút ngông cuồng, khiến cho cậu ta nhớ lâu một chút cũng chưa hẳn là không thể.
Nhìn thấy người đi tới hướng về phía bên mình, Lâm Dật theo bản năng đổi sang đường khác, không muốn khiến người ta chú ý.
“U a, đi nhanh như vậy là muốn làm gì?” Thường Siêu trêu chọc đi tới, trong mắt mang theo vẻ trêu tức.
Lâm Dật nghiêng đầu, phát hiện người nói chuyện khá quen.
Nhìn kỹ một chút, thì hình như là người hôm qua đến mua hoa quả của mình.
Xem điệu bộ của bọn họ thì hình như là đến lữ đoàn Trung Vệ để huấn luyện.
“Việc này có liên quan đến anh sao?”
“Đương nhiên là có liên quan.” Thường Siêu chỉ cửa lớn cách đó không xa, nói:
“Tôi nói cho cậu biết, đây là đơn vị bí mật quốc gia, tuy còn chưa tới cửa chính, nhưng đã nằm trong phạm vi quản lý quân sự. Nếu như không muốn bị đánh thì nhanh cút đi, đừng trách tôi không nhắc nhở, nếu như cậu còn kiêu ngạo giống như hôm qua vậy thì tự gánh lấy hậu quả đi.”
“Các người đây không phải là đang bắt nạt người sao.”
Một nữ sinh dáng người không cao đứng ra lên tiếng: “Nơi này cách cửa lớn xa như vậy, cũng không tính là khu vực cấm, anh hô to gọi nhỏ với người ta làm gì, giả trang cái gì chứ.”
Nhìn sang nữ sinh nói chuyện, vẻ mặt của Thường Siêu vô cùng hờ hững, nữ sinh cấp bậc này còn không lọt nổi vào mắt xanh của anh, cho nên không cần cho sắc mặt tốt.
“Tôi nói cho cô biết, nói chuyện khách khí một chút, đây là hành động bình thường của tôi, không có chút mao bệnh nào.” Thường Siêu chỉ nữ sinh nói:
“Còn có cô nữa, ở đây không có chuyện của cô, tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”
“Tiểu tử, cậu giả trang cái gì chứ, lớn tiếng với một cô gái thì có gì tài ba!”
Người đàn ông nói chuyện đứng cạnh cô gái có vóc dáng thấp.
Nhìn trạng thái giữa hai người thì hẳn là quan hệ bạn bè.
“Thế nào, anh không phục?” Thường Siêu nói:
“Không phục thì ra đánh một trận? Người thua thì cút ra ngoài, có dám hay không?”
“Vừa lúc chị Dĩnh của chúng tôi đang nhàn rỗi nhàm chán, lấy các ngươi luyện tay một chút, nói không chừng lát nữa còn có thể ăn nhiều một chút.”
“Chuyện này...”
Người đàn ông có chút căng thẳng.
Trong buổi huấn luyện thử sáng nay, anh đương nhiên là biết rõ thực lực của Dư Tư Dĩnh.
Không chỉ lấy được hạng 1, nghe nói còn đạt tới cấp D.
Bản thân mình vừa mới bước vào cấp E, đoán chừng cô ấy chỉ cần một tay là có thể đánh ngã mình.
Nếu như bị thương thì sẽ không thể tham gia những phần huấn luyện tiếp theo nữa.
“Các người đừng ép người quá đáng, có bản lĩnh thì tự mình đến! Chúng ta so đấu một chút!”
“Thế nào? Có phải là không dám hay không?” Thường Siêu cười lạnh nói:
“Sợ thì cứ việc nói thẳng, tôi thấy người giống như anh không nên đến đây tham gia huấn luyện. Đây là nơi cho đàn ông thật sự, mà anh ngay chút can đảm này đều không có, Nếu ai làm đồng đội với anh thì thật sự là đen đủi tám đời.”
Một nam một nữ không nói gì, bọn họ cũng muốn giúp đỡ, nhưng lại sợ thực lực của Dư Tư Dĩnh nên cũng không dám động thủ.
Thường Siêu quay đầu nhìn Lâm Dật, ý cười trêu tức trong mắt càng tăng lên.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì đâu, không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Thường Siêu không nhịn được vẫy tay, “Tôi cho cậu ba giây đồng hồ, lập tức lăn ra ngoài, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”
“A...”
Lâm Dật nở nụ cười, “Tôi đang nghĩ một chút, anh thì tính là cái gì? Anh có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ với tôi?”
“Hả?”
Không ai nghĩ tới, Lâm Dật sẽ nói như thế.
Anh ta đang chiếm ý, không thể cứng rắn với anh ta được a!
“Tôi là cái gì sao?”
Thường Siêu khinh thường cười rộ lên, chỉ cửa lớn phía sau, nói:
“Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy mấy chữ to ‘Trụ sở huấn luyện’ kia sao? Tôi chính là người đi ra từ trong đó, cậu nói tôi có tư cách quản cậu hay không?”
“Bình thường mà nói, hôm nay là thời gian huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ, các người đều là người mới tới tham gia huấn luyện, không có bất cứ quan hệ nào với lữ đoàn Trung Vệ, cho nên...”
Lâm Dật dừng một chút, “Anh có tư cách gì mà quản tôi? Hay là anh có quan hệ đặc thù? Được trao cho quyền lợi như vậy? Để tôi xem anh tới từ đâu mà dám giả trang trước cửa chính của lữ đoàn Trung Vệ.”
Tê _ _
Tất cả đều hít sâu một hơi!
Không phải vì chuyện Lâm Dật chống lại Thường Siêu!
Mà là bởi vì anh ta biết nơi này là lữ đoàn Trung Vệ!
Còn biết những người này tới để tham gia huấn luyện!
Anh ta rốt cuộc là ai!
Sao lại nắm rõ những chuyện này trong lòng bàn tay vậy?
“Lâm tổ trưởng?!”
------
Dịch: MBMH Translate