“Tổ trưởng? Tổ trưởng ở đâu?”
Nghe thấy có người nói chuyện, người xung quanh đều nhìn sang người nói chuyện.
Ngoài ý muốn nhìn thấy là người xếp hạng hai trong là buổi khảo nghiệm lúc sáng, Tùy Cường!
Tất cả mọi người đều rõ trình độ của Tùy Cường và Dư Tư Dĩnh!
Hai người bọn họ là hai cấp D duy nhất trong nhiều người như vậy, thực lực vô cùng mạnh!
Muốn không chú ý đến bọn họ cũng khó!
“Anh cũng ở đây sao.” Lâm Dật nói: “Thành tích thế nào?”
Tùy Cường ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Tạm thời xếp thứ hai, còn có chút chuyện chưa làm xong, cũng không biết thứ hạng cụ thể là bao nhiêu, nhưng hẳn là có thể ở lại.”
“Thứ hai vẫn còn được, phía sau còn có những hạng mục khác, đến lúc đó nhớ biểu hiện tốt một chút.”
Mọi người đều cảm thấy mơ hồ, lời này là có ý gì?
Nhiều người tham gia huấn luyện như vậy, xếp thứ hai đã rất trâu bò rồi!
Cái gì gọi là vẫn còn được?!
“Tôi đã biết, trong những phần huấn luyện tiếp theo, tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút.” Tùy Cường thật thà nói.
“Biểu hiện tốt một chút là được.”
Nói xong, Lâm Dật đi qua đám người, đi về phía cửa lớn của lữ đoàn Trung Vệ.
Nhưng người ở chỗ này lại không một ai dám nói chuyện.
“Anh Cường, người này là ai vậy?” Có người tò mò hỏi.
“Anh ấy chính là tổ trưởng tổ một, có phải là rất bất ngờ hay không?”
“Cái gì!”
“Anh ấy là tổ trưởng tổ một sao?!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe thấy tin tức này!
Bởi vì lúc huấn luyện thử, bọn họ từ trong miệng của người khác biết được, tổ trưởng tổ một của lữ đoàn Trung Vệ là nhân vật rất truyền kỳ.
Thật không nghĩ đến, vậy mà lớn lên lại đẹp trai như vậy!
Dư Tư Dĩnh và anh em nhà họ Thường hơn nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.
Đả kích mà chuyện này mang đến đối với bọn họ thực sự là quá lớn.
Là thành viên huấn luyện thử của lữ đoàn Trung Vệ vậy mà lại hô to gọi nhỏ với tổ trưởng, thậm chí còn muốn đánh người ta?
Đầu của mình có phải là đã bị cửa kẹp rồi hay không.
“Tôi, tôi vừa mới làm cái gì vậy? Vậy mà lại nói như vậy với tổ trưởng tổ một?”
Thường Siêu đã choáng váng, cảm thấy hy vọng gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ của mình đã trở nên mong manh.
“Tôi muốn biết, một người lợi hại như vậy sao lại muốn đến Vương Phủ Tỉnh để bán hoa quả? Đây cũng không phải là chuyện mà cậu ta nên làm.”
“Có lẽ là đang thi hành nhiệm vụ đặc thù cũng nên.” Dư Tư Dĩnh không chút nghĩ ngợi nói:
“Lúc xảy ra xung đột ngày hôm qua, cảnh sát lại đến nhanh như vậy, bản thân chuyện này đã không thích hợp rồi!”
Mặt Thường Siêu như tro tàn, cảm thấy mình đúng là thiểu năng trí tuệ mà.
“Các người nói xem, vừa rồi tại sao cậu ta lại không động thủ? Mà lại lặng lẽ rời đi?” Thường Bằng thử thăm dò.
“Có thể là không để các người vào mắt đi.” Tùy Cường thuận miệng nói.
Dư Tư Dĩnh liếc mắt nhìn Tùy Cường, bởi vì anh ta và mình là hai người cấp D duy nhất, cho nên cô có ấn tượng rất sâu với anh.
“Anh biết trình độ của anh ta sao? Các người đã từng gặp nhau?”
Tùy Cường gật gật đầu, “Hôm qua có gặp mặt một lần, hơn nữa còn khoa tay múa chân một chút.”
Vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, Tùy Cường không khống chế nổi tâm trạng kích động trong lòng.
Lúc trước anh không coi ai ra gì, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Dật lại tựa như là tìm được ánh sáng mà mình muốn theo đuổi, cuộc sống cũng có động lực hơn, cũng khiêm tốn hơn không ít.
“Các người còn giao thủ sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại kinh ngạc lần nữa.
Là một học viên, vậy mà có thể giao thủ với tổ trưởng, không phải ai cũng có thể có cơ hội như vậy đâu.
“Trình độ thế nào? Anh giữ vững được bao nhiêu? Có phản đánh hay không?”
Mồm miệng của đám học viên tựa như là súng, líu ríu hỏi không ngừng.
Bọn họ đều muốn biết trình độ cụ thể của Lâm Dật như thế nào.
Ngay cả Dư Tư Dĩnh cũng dựng lỗ tai lên, muốn tìm hiểu thêm một chút về Lâm Dật.
“Chúng tôi không đánh nhau, chỉ là so đấu tính nhanh nhẹn và sức lực, xem như là làm khảo nghiệm trước.”
“Vậy cũng phải có kết quả chứ?”
“Kết quả chính là bại hoàn toàn.” Tùy Cường cảm khái nói:
“Bại hoàn toàn? Không đến mức đó đi, anh chính là tuyển thủ xếp thứ hai trong những người chúng ta. Hơn nữa tại phương diện sức lực, anh chắc chắn là đứng đầu, sao có thể bại hoàn toàn được.”
“Nếu nói anh ta nhanh nhẹn hơn anh thì tôi còn tin, dù sao dáng người còn bày ở đằng kia, nhưng nếu nói lực lượng lớn hơn anh thì lại có chút mơ hồ.”
“Mấy người các người đúng là chưa thấy qua việc đời.” Tùy Cường nói:
“Lúc hai chúng tôi so đấu, các người tưởng rằng chỉ so mấy trò trẻ con như này sao?”
“Hả? Vậy thì so thế nào?”
“Lúc so sự nhanh nhẹn, chúng tôi so việc tránh đạn, anh ấy đã tránh khỏi.”
“A?!”
Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Mười máy phát bóng đã đủ biến thái rồi, bọn họ vậy mà so đấu tránh đạn?
“Vốn là muốn dùng súng thật, nhưng lãnh đạo khu vực không đồng ý, nên đã đổi thành súng thực tập và đạn sơn, sau đó anh ấy tránh khỏi, tôi thì trực tiếp ợ ra rắm.”
Mọi người kinh hãi chảy mồ hôi lạnh cả người, ngay cả đạn đều có thể tránh, hiển nhiên chính là đồ biến thái a!
“Vậy phần sau thì sao, các người đấu lực lượng thế nào?”
“Trong căn cứ có chiếc xe bọc thép dùng cho huấn luyện nặng khoảng sáu, bảy tấn, sau đó cậu ấy khiêng lên, làm bảy cái squat. Tôi căn bản không thể so được, đành bỏ cuộc.”
“Mẹ nó!”
Mọi người nghe nói như vậy đều cùng nhau phát ra một tiếng kinh hô.
Nâng xe bọc thép thực hiện squat?!
Anh ta là quái vật sao!
Gương mặt của Dư Tư Dĩnh trở nên trắng bệch, cô không cảm thấy Tùy Cường sẽ nói dối.
Người đàn ông kia thật sự có thực lực như vậy!
“Được rồi, đừng vây quanh đây nữa, nhanh đi ăn cơm thôi, buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện nữa.”
Tùy Cường chào hỏi một tiếng, mọi người lục tục tản ra, sau đó lái xe đi ăn cơm.
Cùng lúc đó, Lâm Dật đến văn phòng Lưu Hồng.
Ba người đang ăn cơm ở chỗ này, đồ ăn đều từ căn tin.
Vốn muốn sắp xếp cho người tới huấn luyện thử ăn tại phòng ăn, nhưng nhân số quá nhiều nên đành từ bỏ.
“Sao giờ mới đến vậy, buổi huấn luyện sáng đều đã xong rồi.” Lưu Hồng nói:
“Ăn cơm chưa, nếu chưa thì để tôi bảo căn tin đưa tới cho cậu một phần.”
“Cũng được, đang đói đây.” Lâm Dật ngồi ở trên ghế sô pha, “Mọi chuyện thế nào? Có hạt giống nào tốt không?”
“Có hai người không tệ.” Lưu Hồng nói:
“Một người tên là Tùy Cường, một người tên là Dư Tư Dĩnh, họ đều đã đến cấp D, cậu có suy nghĩ gì hay không?”
“Người tên Tùy Cường kia là Lục lão sắp xếp tới, tôi không tiện từ chối.” Lâm Dật nói:
“Người tên là Dư Tư Dĩnh kia thì phân đến hai tổ bọn họ đi.”
Tuy phía trên muốn đào tạo tổ một thành tiên phong, nhưng vì ngại quan hệ giữa mình với Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt, Lâm Dật cũng không muốn nuốt một mình những hạt giống tốt kia.
Hơn nữa có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng không hoàn toàn quyết định bởi trình độ cao thấp, còn phải xem não có linh động hay không nữa, cho nên cũng không thiếu một Dư Tư Dĩnh này.
“Cậu không cần cân nhắc đến hai chúng tôi, nếu muốn thì cứ giữ lấy, chúng tôi cũng không oán giận.” Khưu Vũ Lạc nói.
“Không liên quan tới việc oán giận hay không, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết.” Lâm Dật nói:
“Tôi cảm thấy, huấn luyện sau này cần phải có thêm phần đo IQ nữa, chọn một số người linh động một chút, nếu không thì có bao nhiêu cũng đều là vật hy sinh thôi.”
“Có cần đo số đo hay không? Không đến cup D thì không thể vào tổ một sao?” Ninh Triệt nói.
------
Dịch: MBMH Translate