Lâm Dật lái xe đến cửa chính, phát hiện bên trong chỉ có bốn tòa nhà, mỗi một nhà đều 30 tầng, hoàn cảnh bên trong có thể so với Cửu Châu Các.
Lâm Dật liếc mắt một cái, giá phòng nơi này có lẽ còn đắt hơn so với Thang Thần Nhất Phẩm.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Lâm Dật liên tục hắt xì ba cái, chảy cả nước mũi.
Trong lòng lẩm bẩm một câu, “Người nào mẹ nó dám nói xấu sau lưng lão tử?”
Sau đó, Lâm Dật gọi cho cho Lương Nhược Hư một cú điện thoại, hỏi một chút xem cô ấy sắp xếp chỗ nào cho mình.
Không bao lâu, một đám người mặc âu phục chạy ra từ trong tiểu khu.
“Xin hỏi ngài là Lâm Dật Lâm tiên sinh sao?”
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang Armani hỏi.
Người đàn ông tên là Lý Trực, là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Khải Hoàn, sau khi nhận điện thoại của Thẩm Thục Nghi thì luôn ở chỗ này chờ Lâm Dật, không dám chậm trễ.
“Là tôi.”
“Bên phía Thẩm tổng đã gọi điện thoại qua, nói ngài muốn bày một quầy hàng để bán ít đồ, có chuyện này sao?”
“Trên xe tôi có hoa quả, muốn mượn chỗ của các người để bán, có tiện hay không?”
“Đương nhiên có thể, anh nhìn trúng chỗ nào xung quanh thành Khải Hoàn của chúng tôi thì cứ bán ở đó là được, tuyệt đối không ai dám quản anh.”
“Tôi cảm thấy cửa chính này cũng không tệ, có nhiều người tới lui, bán ở đây có được hay không?”
“Đương nhiên là có thể, tôi đã gọi người quét dọn qua, anh muốn sắp xếp thế nào đều được.”
“Cảm ơn.”
Lâm Dật đỗ xe lại, Lý Trực thì sắp xếp người đem hoa quả xuống dưới giúp anh.
Cho dù biết hoa quả rất đắt, nhưng ông vẫn mua tượng trưng 10 cân, mấy chuyện đối nhân xử thế này làm không chê vào đâu được.
Nhưng Lâm Dật lại không vui vẻ chút nào.
Rõ ràng là nhìn mặt mũi của Thẩm Thục Nghi nên mới tới mua hoa quả.
Đoán chừng 30 ngàn này không thể tính vào trong nhiệm vụ, mà mình còn mất trắng 10 cân hoa quả, xem như thua thiệt lớn.
Sau khi khách sáo một phen, Lý Trực liền dẫn người rời đi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, sợ khiến cho Lâm Dật không vui.
“Lý tổng, ngài không đến mức phải khẩn trương như vậy đi, dù sao cũng là người từng gặp qua mưa to gió lớn.” Tổng quản lý tập đoàn Khải Hoàn nói.
“Hơn nữa cho dù là chuyện Thẩm tổng sắp xếp, thì tôi tới xử lý cũng coi như đã cho đủ mặt mũi rồi, ngài cũng không cần thiết phải tự mình đi một chuyến, còn vô duyên vô cớ bỏ ra 30 ngàn, đều không đáng a.”
“Đó là bởi vì cậu không hiểu tình huống. Nếu như không phải Triệu tổng đi công tác chưa về thì ngài ấy đã tới cùng tôi rồi”
“A?! Chút chuyện nhỏ như vậy còn có thể kinh động tới lão đại của chúng ta sao?”
“Không nói về địa vị của Thẩm tổng tại Yến Kinh cao bao nhiêu, chỉ là người bán hoa quả kia thôi, chúng ta đã không thể trêu vào rồi.”
“Sao lại không thể trêu vào rồi? Không phải chỉ là thân thích của Thẩm tổng sao?”
“Cũng không phải vậy, cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, nhưng thân phận rất bí ẩn, không có mấy người biết.”
“Chủ tịch tập đoàn Lăng Vân?!”
Nghe thấy tin tức này, mấy giám đốc điều hành đi theo đều ngây ngẩn cả người.
Là công ty có tên trên bảng lớn, bọn họ đương nhiên rõ quy mô của công ty này lớn bao nhiêu.
Cho dù là tập đoàn Khải Hoàn thì cũng không bằng bọn họ.
“Rất không có khả năng đi, đường đường là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, vậy mà lại tới nơi này bán hoa quả?”
“Tôi không biết mọi chuyện cụ thể, chỉ nghe nói cậu ấy là một người rất tùy tính, chuyện gì cũng đã từng làm qua, nghe nói là để thể nghiệm cuộc sống.”
“Trời ạ, hôm nay thật sự là được mở mang tầm mắt. Đây vẫn là lần đầu thấy người như vậy đó, sớm biết vậy thì tôi cũng mua mấy cân hoa quả rồi.”
“Được rồi, việc này coi như qua, dù sao cậu bảo người bên dưới nhớ chú ý một chút, đừng chọc vào người ta.”
“Đã biết, Lý tổng.”
...
Sau khi dọn xong sạp hàng, Lâm Dật lại làm một tấm biển định giá, ghi rõ giá cả, để tránh xảy ra hiểu lầm không cần thiết.
Không chỉ có một lần, mà lần này cũng như lần bán hoa quả tại Thang Thần Nhất Phẩm
Lâm Dật xuất hiện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Có mấy cô gái hai mươi mấy tuổi, cũng có bác gái bốn mươi năm mươi tuổi, tất cả đều đi tới.
Thứ nhất là vẻ ngoài hoa quả rất tốt.
Tiếp theo là Lâm Dật lớn lên rất đẹp trai.
Cộng với việc hoa quả bán rất đắt, xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ của nhân loại, nên nó đã thu hút rất nhiều người dừng chân vây xem.
Trong quá trình này, Lâm Dật phát hiện một chuyện rất thú vị.
Lúc bán tại Thang Thần Nhất Phẩm, tuy cũng có rất nhiều người vây xem, nhưng phần lớn đều là nhìn vài lần rồi đi, không dừng lại nhiều như vậy.
Nhưng ở chỗ này thì lại khác, cứ vây quanh rồi thảo luận, hơn nữa còn không biết mệt.
Lâm Dật cảm thấy, nếu như mình lăn lộn mấy vòng cho bọn họ xem, nói không chừng sẽ còn ném tiền thưởng.
Ngoài ra, còn có một hiện tượng khác nữa.
Tại Thang Thần Nhất Phẩm hầu như đều là người trẻ tuổi, hoặc là người trung niên có sự nghiệp có thành tựu, mà ở đây phần lớn đều là người già.
Chắc hẳn đều là cự phú.
“Tiểu tử, cậu xác định không viết sai giá sao? 3000 tệ một cân?”
Người nói chuyện là một bác gái trung niên, tóc xoăn, nhìn có chút giống người nước ngoài.
“Đúng, 3000 tệ một cân.”
“Giá cả thật sự là không rẻ.” Bác gái trung niên bĩu môi, “Có thể bán được sao?”
“Hoa quả của tôi công hiệu làm đẹp dưỡng nhan, người am hiểu đều sẽ tới mua.”
“Nhưng quả của cậu cũng chỉ có mười mấy cân, cho dù bán được hết thì cũng chỉ được mấy trăm ngàn, trừ đi phí tổn thì hình như cũng không còn lại bao nhiêu tiền.”
Hả?
Quả nhiên vẫn là bác gái đế đô nói chuyện chắc chắn, mấy trăm ngàn trong mắt bọn họ cũng không tính là gì.
“Cũng không tính là ít.” Lâm Dật cười ha hả nói.
Mặc dù không có ý định mua, nhưng bác gái trung niên vẫn trò chuyện không biết mệt.
Lâm Dật cũng không ngại phiền.
Anh chính là người như vậy, chỉ cần bạn không giả trang thì chúng ta có thể là bạn bè.
“Vậy cậu bán hoa quả, một năm có thể kiếm lời được bao nhiêu?”
“Nếu như tôi nói một năm kiếm lời hơn chục tỷ, bác hẳn là sẽ cảm thấy tôi bị điên rồi?”
“Đó là điều đương nhiên.” Bác gái trung niên nói:
“Nếu như thật sự kiếm lời được nhiều tiền như vậy còn tới đây bán hoa quả làm gì.”
Lâm Dật cười khổ một tiếng, “Một năm kiếm lời mấy trăm ngàn.”
“Mấy trăm ngàn sao."
“Cậu đã đến tuổi này rồi mà một năm mới kiếm lời được mấy trăm ngàn, vậy cũng không coi là nhiều a.”
“Ngạch... Vậy con của ngài một năm kiếm lời được bao nhiêu vậy?”
“6000.”
Lâm Dật:…
6000 tiền lương ở đây chắc chắn là hộ di dời.
Có lẽ là tứ hợp viện.
“Chỉ đủ mua hai cân hoa quả của tôi.”
“Tiểu tử, không thể nói như thế, con gái chúng tôi là nhân nhân viên công chức, công việc không chỉ ổn định mà đãi ngộ cũng tốt.” Bác gái trung niên nói:
“Cậu tuy rằng kiếm lời nhiều, nhưng không ổn định, nếu như gặp phải tai nạn, thì sẽ mất hết vốn liếng.”
“Ngạch... Bác nghĩ như vậy cũng đúng.”
“Vậy cậu có nhà tại Yến Kinh không?”
“Không có, nhưng ở quê có, chín căn.”
“Nhà ở quê cậu thì có thể đáng giá mấy đồng tiền chứ.”
“Chín căn biệt thự.”
“Biệt thự ở mấy nơi nhỏ kia cũng không đáng tiền, đều vô dụng.”
“Nhưng nhà tôi ở Trung Hải.”
------
Dịch: MBMH Translate