Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1301 - Chương 1299. Tôi Muốn Đánh Vào Mặt Hắn

Chương 1299. Tôi Muốn Đánh Vào Mặt Hắn
Chương 1299. Tôi Muốn Đánh Vào Mặt Hắn

Nữ sinh vừa nói đi giày cao gót, dáng người cao gầy, tóc dài để xõa vai.

Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là xương quai xanh trắng mịn màng.

Thực sự thu hút người khác.

Ở bên cạnh cô ta còn có một nữ sinh để tóc ngắn, có gương mặt trứng ngỗng tuyệt đẹp, mặc quần Jean và váy dài chín phân che kín phần mông, trên người lộ ra khí thế nam nhi.

Cô gái mặc váy dài tên là Nhạc Văn Tĩnh, nhà ở trong Khải Toàn Thành.

Cô gái tóc ngắn tên là Tiết Sam Sam, nhà ở nơi khác nhưng gia đình cũng không tệ.

Cho nên khi hai người nhìn thấy được Triệu Thi Kỳ đều thờ ơ, không có bất kỳ ham muốn theo đuổi ngôi sao nào, bởi vì bọn họ vẫn thường xuyên gặp được.

Ngược lại trái cây của Lâm Dật có sức hấp dẫn khá lớn đối với bọn họ.

Bởi vì bọn họ đều là những kẻ tham ăn.

"Nhìn qua là biết không tệ rồi. Nhưng ba nghìn một cân, có phải hơi đắt không?"

"Đúng là hơi đắt thật, nhưng Triệu Thi Kỳ cũng mua trước, chất lượng không tệ đâu."

Với tài sản của hai người, ba trăm nghìn, năm trăm nghìn cũng tính là gì trong mắt bọn họ, nhưng bọn họ mới lần đầu thấy trái cây bán ba nghìn một cân.

"Có nên mua một ít ăn thử không?" Nhạc Văn Tĩnh nói.

"Tôi tiêu chút tiền cũng không để ý lắm, nhưng không muốn làm kẻ coi tiền như rác."

"Chuyện này còn chẳng phải đơn giản à? Qua xem sẽ biết thôi."

"Đi thôi."

Hai người hạ quyết tâm, đi về phía quầy trái cây của Lâm Dật.

Mà lúc này, Lâm Dật đang nghịch điện thoại.

Triệu Thi Kỳ gửi tiền thông qua Nhan Từ, hơn nữa còn muốn gọi điện thoại tới cảm ơn hắn.

Lúc này, Nhạc Văn Tĩnh và Tiết Sam Sam đi tới trước mặt Lâm Dật.

"Trái cây anh bán ba nghìn một cân có gì khác với trái cây bình thường chứ?"

"Thành phần dinh dưỡng cao, vốn có tác dụng thẩm mỹ dưỡng da mặt, cô không tin có thể mua về thử."

"Anh lừa người à? Hoa quả bình thường cũng có tác dụng thẩm mỹ dưỡng da, hơn nữa tôi ăn mỗi ngày cũng không thấy da tốt hơn chút nào." Nhạc Văn Tĩnh nói.

"Cho nên bọn họ bán rẻ, tôi bán đắt, hàm lượng nguyên tố dinh dưỡng của nó gấp 20 đến 50 lần so với trái cây bình thường, hiệu quả tất nhiên phải tốt hơn rồi."

Lâm Dật vốn không biết những chuyện này, sau khi thông qua chuyện phát triển Thánh Nông, Lâm Dật biết được trái cây mình bán có chất lượng thật sự không tệ, do đó cũng nhận được số liệu như vậy.

"20 đến 50 lần? Chuyện này càng vớ vẩn hơn. Mấy số loại thuốc chăm sóc sức khỏe cũng không dám nói vậy đâu."

"Cô có thể mua về thử, nếu không có hiệu quả, cứ tìm tôi đòi lại tiền là được rồi."

"Anh đẹp trai, anh nói chuyện tốt nhất kiềm chế chút đi. Chúng tôi đều đang học ở trường Thanh Hoa, làm thí nghiệm là có thể kiểm tra ra được đấy."

"Các cô có thể tùy tiện kiểm tra, nếu số liệu có sai lầm cứ tới đập quầy trái cây của tôi, dù sao tôi vẫn luôn bán ở đây."

Tiết Sam Sam chống nạnh nói: “Sao tôi cảm giác anh đang thách thức tôi vậy? Chúng tôi thật sự là nghiên cứu sinh của đại học Thanh Hoa đấy, không đùa với anh."

"Nhìn tôi giống như đang nói đùa à?" Lâm Dật nói:

"Nếu cô muốn mua, tôi sẽ cân cho cô bây giờ. Nếu cô không mua thì đừng làm chậm trễ tôi làm buôn bán."

Tiết Sam Sam lấy điện thoại di động ra, bật chức năng quay video.

"Được, đây là anh nói đấy. Nếu anh nói có lời nào khoa trường, không chỉ phải trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi còn có thể đập gian hàng của anh, anh dám cam đoan không?"

"Có gì không dám chứ?"

"Vậy thì được, tôi lấy một cân đào mật, anh cân luôn cho tôi đi."

"Cô chờ lát."

"Sam Sam, không cần phải làm vậy chứ? Chỉ vì thứ có mấy nghìn mà phải làm lớn chuyện vậy sao? Cũng đâu phải chúng ta không ăn nổi." Nhạc Văn Tĩnh nói.

"Lúc đầu tôi cũng không có ý định này, nhưng cô xem thái độ của hắn đi, tôi rất khó chịu đấy." Tiết Sam Sam nói:

"Dù sao lát nữa chúng ta cũng sẽ tới trường học tìm cô hướng dẫn để chuẩn bị luận văn, thuận tiện làm thí nghiệm luôn, cũng không mất nhiều thời gian."

"Được rồi."

Nhạc Văn Tĩnh không nói nữa, mua đồ xong lại cùng nhau rời đi, nhưng sau khi lên xe còn mắng:

"Con người cô cũng thật là… Anh chàng đó đẹp trai như vậy, cậu còn không biết xấu hổ mà bắt nạt người ta."

"Tôi căn bản không muốn bắt nạt hắn, nhưng cô xem thử thái độ của hắn đi, hai người đẹp chúng ta tới ủng hộ, không ngờ hắn không có chút phản ứng nào, thái độ không tốt. Tốt xấu gì chúng ta cũng là thượng đế đấy."

"Nhưng người ta trông đẹp trai, có vốn liếng này."

"Anh ta trông đẹp trai thật, nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là một kẻ bán trái cây thôi sao?" Tiết Sam Sam nói:

"Đợi lát nữa tôi tìm cô Lưu làm xét nghiệm, sau đó cầm tờ xét nghiệm đi tìm hắn. Cô đoán hắn sẽ có vẻ mặt thế nào?"

"Cậu nên giữ lại chút mặt mũi cho anh ấy chứ? Rõ ràng chỉ là phương pháp tuyên truyền để bán đồ thôi, sao có thể có hàm lượng dinh dưỡng cao như vậy." Nhạc Văn Tĩnh nói:

"Cô đừng làm khó người ta."

"Yên tâm đi, cho dù hắn gạt người, tôi cũng sẽ không đi vạch trần hắn, chỉ cần cho hắn biết là được. Dù sao trông hắn đẹp trai, vẫn phải có chút quyền lợi đặc biệt, ha ha."

"Không ngờ cậu cũng là người trong nóng ngoài lạnh, ha ha. . ."

"Cô bớt nói tôi đi, chúng ta đều vậy còn gì."

Hai người vừa nói vừa cười, lái xe đến trường học, cũng đến cổng học viện y.

Cho dù cổng học viện Y trong đại học Thanh Hoa không tính là cao cấp nhất, nhưng so với trong nước vẫn rất tốt rồi.

Điều kiện gia đình tốt, còn có thể thi đậu trường học đứng đầu như vậy, đồng thời còn thi đậu nghiên cứu sinh của y học Lâm Xuyên, đúng là gia đình may mắn.

Một người phụ nữ trung niên ngồi trong văn phòng hướng dẫn ở tầng bốn trạc bốn mươi tuổi.

Cô ta đang dựa lưng vào ghế, đắp mặt nạ.

Người phụ nữ này tên là Lưu Chí Đình, là người hướng dẫn cho nghiên cứu sinh ở học viện Y. Khóa học vừa kết thúc, cô ta đang chuẩn bị hướng dẫn cho các sinh viên làm luận văn thạc sĩ.

Cho nên tranh thủ lúc rảnh rỗi đắp mặt nạ, để tránh khỏi cho mình biến thành người có chồng lại kèm theo gấu trúc.

"Các cô mua hoa quả tới làm gì? Tính tới hối lộ tôi sao?" Lưu Chí Đình vừa cười vừa nói.

"Hì hì. . ."

Tiết Sam Sam cười hì hì: “Giáo viên, trái cây này không giống với trái cây cô ăn lúc trước đâu."

"Có gì không giống chứ? Nhìn trông ngon đấy, hàng nhập khẩu à?"

"Vậy thì không phải. Trái cây này được bán ở cổng khu chung cư của Văn Tĩnh. Cô đoán thử xem bao nhiêu tiền một cân?"

"Nhìn loại hàng này, dù thế nào cũng không tới trăm đồng một cân."

"Sai rồi, ba nghìn một cân!"

"Cái gì? Ba nghìn một cân à?" Lưu Chí Đình ngồi bật dậy:

"Đầu óc hai người làm sao thế? Trái cây đắt như vậy cũng dám mua? Có tiền cũng không thể tiêu như vậy đâu?"

"Hắn nói thành phần dinh dưỡng trong trái cây của hắn gấp 20 tới 50 lần so với trái cây bình thường, bọn em muốn vạch trần chiêu thức lừa dối của hắn nên mua một cân, chuẩn bị mang đến phòng thí nghiệm làm kiểm tra."

"Vô nghĩa vậy." Lưu Chí Đình nói:

"Các cô đừng lãng phí thời gian, có thời gian đó thì sửa lại luận văn đi. Bản thân các cô nói xem đã phải sửa bao nhiêu lần rồi?"

Nhạc Văn Tĩnh nhe răng cười: “Giáo viên bớt nóng. Em đi rửa trái cây cho cô."

"Đúng là hết cách với hai người."

Nhạc Tư Tĩnh rất chịu khó rửa ba quả đào, một người một quả, tính vừa ăn vừa nghiên cứu chuyện luận văn.

"Ồ? Quả đào này cũng ngọt thật đấy!"

Lưu Chí Đình ăn một miếng, kinh ngạc kêu lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1299.
Bình Luận (0)
Comment