Đồng thời, Nhạc Văn Tĩnh và Tiết Sam Sam đều trợn trừng mắt.
Bởi vì độ ngọt của quả đào này vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Ăn ngon đến mức làm các cô cũng không dám tin nữa………
"Quả thật còn ngon hơn đào chúng ta ăn trước đây." Nhạc Văn Tĩnh nói với vẻ không thể tin nổi.
Làm một tín đồ ăn uống có thể ăn được đồ ngon như thế đúng là chuyện may mắn lớn trong đời.
Ngay cả Tiết Sam Sam cũng cảm thấy số trái cây này cho dù rất đắt nhưng mùi vị quả thật không tệ, tiền tiêu không uổng.
"Quả đào này không ổn lắm." Lưu Chí Đình do dự nói.
"Sao vậy cô Lưu? Em ăn thấy ngon thật mà." Nhạc Văn Tĩnh nói.
"Ngọt không bình thường, có thể là bơm đường hóa học, nếu không sẽ không thể ngọt như vậy được." Lưu Chí Đình nói:
"Hơn nữa các em xem này, quả đào lớn như vậy, nói không chừng còn bơm thuốc kích thích đấy, chắc là không tốt lắm."
Nghe Lưu Chí Đình nói xong, hai người lập tức cảm giác quả đào trong tay không còn ngon nữa.
Nếu nó được trồng bằng phương pháp nhân tạo, vậy thì vô nghĩa.
Bởi vì chỉ cần tùy tiện bơm thêm chất kích thích, có thể dễ dàng đạt được hiệu quả như vậy.
"Người này cũng quá dối trá rồi, không ngờ lại bơm thêm nhiều hóa chất như vậy, quá đáng!" Tiết Sam Sam nói.
"Nhưng các loại rau củ quả bây giờ đều sẽ dùng các hóa chất, ăn ngon là được, chúng ta không cần để ý nhiều làm gì."
"Em đúng là thèm ăn muốn chết rồi." Lưu Chí Đình nói:
"Trong lúc trồng cây nông nghiệp, bổ sung một lượng thuốc thích hợp sẽ không thành vấn đề, nhưng đào do hắn bán rõ ràng là dùng thành phần hóa học quá liều, nếu không trái cây đã sớm thối rữa trên đường vận chuyển, cũng không tới lượt hắn bán."
Tiết Sam Sam chợt hiểu ra: “Cô giáo, ý của cô là nói trái cây do hắn bán có thêm thành phần chất hóa học vượt quá tiêu chuẩn?"
"Tất nhiên, bằng không sẽ không ngọt như vậy."
"Bà nội hắn!"
Tiết Sam Sam tức giận ném quả đào vào thùng rác.
"Hắn cũng quá lừa người, lúc bọn em mua còn nói với bọn em là trái cây được trồng hoàn toàn tự nhiên, không ngờ lại dùng chất hóa học kích thích ra!"
Lúc này, Tiết Sam Sam cũng không cảm thấy Lâm Dật đẹp trai nữa, thậm chí cảm thấy hắn cực kỳ đáng giận!
Những kẻ có tiền như bọn họ rất coi trọng vấn đề dưỡng sinh.
Giá đắt hơn không sao, nhưng chắc chắn phải tươi sạch.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây thực ăn của Đỗ Đại Hải sẽ không bán chạy ở Thang Thần Nhất Phẩm.
Cũng bởi vì chúng xanh, sạch.
"Bà nội hắn, tôi không nhịn được nữa rồi. Tôi phải tố cáo hắn, tôi tốn ba nghìn không ngờ lại mua phải thứ rác rưởi này!"
"Em tố cáo cũng vô dụng, phải lấy ra chứng cứ mới được." Lưu Chí Đình nói:
"Các em đưa hàng mẫu đến phòng thí nghiệm sinh học, cứ nói tôi bảo làm, nhờ giáo viên chịu trách nhiệm ở đó làm xét nghiệm, xem thành phần trong đó giúp."
Lưu Chí Đình nói xong, nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là hơn bốn giờ, tranh thủ thời gian, trước sáu giờ lại có thể có kết quả, đến lúc đó các em cầm kết quả đi tố cáo mới càng có sức thuyết phục."
"Em lập tức qua đó!"
Dựa theo lời Lưu Chí Đình nói, hai người cầm số đào còn lại đến đại học Khoa học Đời sống bên cạnh.
Bọn họ giao hàng mẫu cho giáo viên chịu trách nhiệm, sau đó mới quay về xử lý chuyện luận văn.
Thời gian dần trôi qua, hai người đều tập trung tinh thần vào luận văn.
Qua được phần này là mình có thể tốt nghiệp, còn quan trọng hơn chuyện đi tố cáo.
Cốc cốc cốc...
Gần hai giờ sau, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Một sinh viên trông có phần non nớt cầm một tập giấy trên tay, đi từ bên ngoài vào.
"Cô là cô Lưu ạ?"
"Là tôi."
"Chào cô Lưu, cô Mã bảo em đưa kết quả xét nghiệm tới cho cô."
"Được, cảm ơn."
Lưu Chí Đình nhận lấy kết quả và cám ơn, sinh viên tới đưa kết quả cũng rời đi.
"Cô ơi, cô mau xem thế này, vượt quá tiêu chuẩn là bao nhiêu vậy?"
"Các em gấp cái gì?"
Lưu Chí Đình mở kết quả ra, ba người lập tức lộ vẻ nghiêm túc, sau đó nghi ngờ rồi ngập ngừng, cuối cùng là kinh ngạc.
"Tình huống gì vậy? Các chỉ tiêu hóa học đều đạt tiêu chuẩn?"
"Ôi ôi ôi, đây không phải là trọng điểm!" Nhạc Văn Tĩnh nói:
"Không chỉ không vượt quá tiêu chuẩn quy định thuốc thử, hơn nữa hàm lượng dinh dưỡng còn cao hơn tiêu chuẩn gấp mấy chục lần! Hắn không lừa chúng ta, hàm lượng dinh dưỡng trong trái cây hắn bán đúng là gấp 20 đến 50 lần so với trái cây bình thường!"
Nhạc Văn Tĩnh nói, xem như đã cảnh tỉnh hai người.
Bọn họ cẩn thận xem lại, không ngờ đúng vậy thật!
"Ôi, trái cây này cũng quá thần kỳ, chẳng lẽ lại thật sự là trồng hoàn toàn tự nhiên?"
Mặc dù Lưu Chí Đình là về học y nhưng ra khỏi trường học cũng là một người phụ nữ trung niên bình thường, vẫn còn hiểu rõ về mấy thứ này.
Cô ta cho rằng dưới tình huống bình thường, căn bản không thể có trái cây với thành phần dinh dưỡng cao như vậy!
Nếu đây là thật, có thể xem một chuyên đề nghiên cứu tốt!
"Hả?"
Nhạc Văn Tĩnh kinh ngạc than: “Cô Lưu, em phát hiện ra chuyện này."
"Chuyện gì vậy?"
"Mắt cô không còn quầng thâm nữa!"
"Không thể nào, tôi chỉ đắp mặt nạ, sao có thể nói hết là hết chứ?"
"Đúng, hình như đúng là như vậy." Tiết Sam Sam nói:
"Quầng mắt mờ đi, nếu không nhìn kỹ cũng không nhìn ra được."
"Thật không vậy?"
Ai chẳng thích đẹp, Lưu Chí Đình cũng vậy.
Cô ta vội vàng cầm lấy gương nhỏ trên bàn làm việc lên soi.
Cô ta phát hiện đúng là vậy thật, quầng mắt đã mờ đi nhiều!
"Đây... đây là tình huống gì vậy? Đắp mặt nạ còn có thể giảm bớt quầng mắt à?"
"Em có một suy đoán rất khủng khiếp..." Nhạc Văn Tĩnh nhìn hai người nói.
"Có suy đoán gì thì cô nói ra đi, đừng úp úp mở mở nữa." Tiết Sam Sam giục.
"Khi hai chúng ta vừa mua trái cây, chẳng phải anh đẹp trai kia nói trái cây của anh ta vốn có tác dụng dưỡng da rất cao à? Có phải nó thật sự phát huy tác dụng không?"
"Không, không thể thần kỳ như vậy chứ?"
"Nói miệng không có bằng chứng, quầng mắt của cô giáo đã mờ đi rồi. Hai chúng ta cũng thử xem. Nếu trên mặt đều có sự thay đổi, vậy chứng minh trái cây có vấn đề, nếu không có biến hóa, vậy là tôi đã đoán sai."
"Cũng đúng!"
Tiết Sam Sam lấy gương nhỏ trong túi ra soi mặt mình.
"Ôi trời ơi, vết mụn trên mặt tôi cũng mờ rồi này!"
Tiết Sam Sam hưng phấn nhìn Nhạc Văn Tĩnh: “Cô thì sao, có thay đổi gì không?"
Lưu Chí Đình cũng rất muốn biết đáp án.
Phụ nữ ở bất kỳ lứa tuổi nào đều theo đuổi con đường trở nên đẹp hơn.
"Trên mặt tôi không có gì thay đổi..."
"A... mừng hụt rồi."
Hai người đều hơi nản lòng, vừa nhìn như vậy chắc là trùng hợp, hẳn không liên quan gì đến trái cây.
"Cho dù trên mặt tôi không thay đổi, nhưng nơi khác có thay đổi."
"Hả?"
Tiết Sam Sam bất giác nhìn về phía ngực của Nhạc Văn Tĩnh: “Vẫn là cup A thôi, hình như cũng không có vấn đề."
"Tôi không phải nói điều này." Nhạc Văn Tĩnh nói: "Tôi đúng lúc tới kỳ kinh nguyệt nhưng không hề có cảm giác gì, bụng cũng không đau!"
------
Dịch: MBMH Translate
Hết chương 1300.