“Tôi nhớ được mỗi lần bà dì của cô đến đều đau muốn chết, lần này thế mà lại không đau!”
“Thật sự, không đau chút nào cả!”
“Không phải là cảm giác sai đó chứ, cởi quần ra tôi xem một chút.”
“Móa, cái này thì không cần nhìn, có tới hay không mà tôi còn không biết sao.” Nhạc Văn Tĩnh nói:
“Các người cảm thấy, việc này có liên quan gì tới với ăn hoa của của anh ta không?”
“Tôi cảm thấy hẳn là có.” Tiết Sam Sam nói:
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù là trùng hợp, chúng ta cũng nên mua thêm một ít. Thành phần dinh dưỡng cao như vậy, hơn nữa còn rất tự nhiên, nếu không mua chẳng phải sẽ lỗ sao.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh một chút, nếu chậm chân không chừng người ta sẽ dọn hàng mất.”
Nói xong, Nhạc Văn Tĩnh nhìn Lưu Chí Đình, “Thưa cô, chúng em xin phép nghỉ, thuận tiện sẽ mang về cho người một ít.”
“Cùng đi chứ, cô cũng đi mua một ít.”
Tuy Lưu Chí Đình không có tiền bằng hai người, nhưng làm người hướng dẫn thạc sĩ của trường học ưu tú hàng đầu thì vẫn phải có chút tiền ấy.
“Nhanh, nhanh một chút, chúng ta cùng đi.”
Ba người thu dọn đơn giản một chút, sau đó đi ra ngoài lên xe, lái về phía thành Khải Hoàn.
“Cô Lưu, em nói cho cô biết, anh chàng bán hoa quả kia lớn lên rất đẹp trai.” Tiết Sam Sam nói:
“Em có thể thề với trời, đẹp hơn nhiều so với mấy tiểu thịt tươi kia.”
“Cô thấy các em chính là mê trai, nếu các em có tập trung như vậy vào luận văn thì hiện tại đã qua lâu rồi.”
“Không thể nói như vậy, anh ấy thật sự rất đẹp trai.”
“Cô thấy các em hẳn là chưa gặp qua người đẹp trai thật sự, có phải là cứ tùy tiện lấy ra một người thì trong mắt các em đều đẹp trai đúng không.”
“Cô, nghe lời này của cô sao cảm giác có điểm gì đó là lạ, chẳng lẽ người gặp qua người đẹp trai nhất rồi sao?”
“Chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn, hiện tại đã từ chức rồi.” Lưu Chí Đình nói:
“Trước đó vài ngày, bọn cô có gặp mặt một lần tại Yến Đại, là một người rất đẹp trai.”
“Thẩm mỹ của chúng ta không giống nhau, người ta mới hai mươi mấy tuổi, các người đều thích ưa thích người tuổi trung niên, điều này vốn không thể so sánh nha.” Tiết Sam Sam nói.
“Cái gì gọi là trung niên, người ta cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà thôi, đồng lứa với các em đó.”
“A? Đồng lứa với chúng em sao?”
Hai người đồng thời kinh ngạc, “Cô không phải nói anh ấy là chủ nhiệm khoa tim mạch bệnh viện Hoa Sơn sao, nhưng mà có thể lên làm chủ nhiệm tại nơi tốt như vậy đều là người có chút tài năng, không đến bốn mươi tuổi căn bản là không lên nổi chủ nhiệm.”
“Trên thế giới này có rất nhiều thiên tài, các em biết quá ít rồi.” Lưu Chí Đình nói:
“Người ta không chỉ trẻ tuổi đẹp trai, hơn nữa kỹ thuật còn đứng đầu, đừng nói là Trung Quốc, cho dù là nhìn khắp toàn thế giới cũng là trình độ đứng đầu. Các em đừng nhìn cô hiện tại đã hơn bốn mươi, chẳng bao lâu sau sẽ được thăng làm tiến sĩ, nhưng còn kém xa người ta. Người ta mới là thiên tài, những đại thần trong trường của chúng ta căn bản là không cùng đẳng cấp với người ta.”
“Thật hay giả vậy? Không phải thầy nói theo ý kiến chủ quan đó đi.”
Hai người đều có chút không tin, tuổi còn quá trẻ, sao có thể có người lợi hại như vậy được.
“Các em suy nghĩ một chút, nếu như người kia không có bản lĩnh, sao có thể khiến cho viện trưởng Hiệp Hòa tự mình tiếp đãi được?”
“Trời ạ, thế mà có thể để cho viện trưởng Hiệp Hòa tự mình tiếp đãi? Vậy cũng quá lợi hại rồi?”
Lần này hai người đều tin tưởng lời của Lưu Chí Đình là thật.
“Vậy không phải là đang rất tốt sao anh ấy lại không làm nữa.” Nhạc Văn Tĩnh hỏi:
“Anh ấy có trình độ như vậy, sau này ở lại bệnh viện Hoa Sơn là một viện trưởng, không phải là dư xài sao.”
“Nghe nói là kinh doanh, giá trị con người cũng hơn trăm tỷ.”
Tê _ _
Hai người đều bị giật nảy mình!
Một người làm bác sĩ, ra ngoài kinh doanh sau đó còn đạt tới giá trị con người 100 tỷ?
“Đúng vậy, hơn nữa còn là tin tức đáng tin.” Lưu Chí Đình nói:
“Đây chính là khác biệt giữa thiên tài và người bình thường, người ta làm cái gì đều được, người bình thường là làm cái gì đều khó khăn.”
“Vậy cũng quá trâu bò rồi! Hâm mộ - ing...”
Lưu Chí Đình bình tĩnh cười lên, “Cô không phải muốn nói cậu ấy có bao nhiêu lợi hại, hơn nữa người kia còn lớn lên rất đẹp trai. Ngay cả một người già như cô đây cũng đều động tâm, các em hẳn là có thể nghĩ tới cậu ấy đẹp trai như nào.”
“Vậy chúng em cũng không phục, hiện tại em sẽ dẫn cô đi xem anh chàng đẹp trai đến cực kỳ bi thảm kia!”
Lưu Chí Đình bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng luôn mắng thầm bọn họ chưa từng thấy qua việc đời.
...
Hơn 5h chiều, đã đến giờ tan sở.
Tuy vẫn còn rất nhiều người chăm chỉ ở lại tăng ca, nhưng người đi lại trên đường phố đã càng nhiều hơn.
Tại mấy trường đại học gần đó, có thể nhìn thấy không ít nữ sinh đại học trẻ tuổi xinh đẹp đi ra từ đó, lúc nhìn thấy Lâm Dật đều sẽ dừng lại nhìn thêm vài lần.
Chỉ là hoa quả mà anh bán có chút đắt, không phải là thứ mà học sinh có thể mua nổi.
“Trái cây của anh bán 3000 một cân, có tặng quà gì đặc biệt không?”
Một người phụ nữ trung niên đứng trước mặt Lâm Dật hỏi.
“Hả? Không có quà, hoa quả bán với giá này.”
“Vậy cũng quá đắt rồi đi.”
Người phụ nữ đeo túi xách LV, tay cầm lấy một chiếc chìa khóa xe Bentley, cười ha hả nhìn lấy Lâm Dật.
“Tiểu tử, có thể rẻ hơn một chút hay không, tôi thấy bộ dáng của cậu thật sự không tệ, nếu rẻ thì tôi sẽ mua nhiều một chút.”
“Không thể rẻ hơn được, chỉ bán với giá này thôi.”
Nếu như là khách hàng quen, Lâm Dật nhất định sẽ giảm giá.
Nhưng mình lại không quen biết với người phụ nữ này, lại còn cầm chìa khóa xe để giả trang, cho nên không cần thiết phải giảm giá.
Hơn nữa Lâm Dật đã nhận ra điểm không đúng, nếu như mình cho bà ta chút sắc mặt tốt, đoán chừng bước kế tiếp chính là muốn bao dưỡng mình.
Dạng suy nghĩ không thực tế này vẫn nên sớm giết chết từ trong trứng nước.
Đúng với suy nghĩ của Lâm Dật, thấy thái độ cứng rắn của anh, người phụ nữ trung niên cũng thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn không muốn dễ dàng buông tha.
“Hoa quả này của cậu thì có chỗ gì đặc biệt sao, lại bán đắt như vậy.”
Không chỉ có người phụ nữ trung niên tò mò mà người vây xem bốn phía cũng vô cùng tò mò.
Bình thường mà nói, nếu như không có có chỗ đặc biệt gì thì không thể nào bán đắt như vậy.
Trừ khi là não có bệnh.
“Thành phần dinh dưỡng cao, gấp từ 20 đến 50 lần hoa quả bình thường, hơn nữa còn có công hiệu làm đẹp dưỡng nhan.”
“Có báo cáo kiểm tra không, cậu ăn không nói có, cậu cho rằng nói cái gì chúng tôi cũng đều tin sao?”
“Không có báo cáo kiểm tra, cô có muốn tin hay không.”
“Cậu đúng là nói chuyện rất ngông cuồng, cố ý bày ra thái độ như vậy là muốn khiến cho chúng tôi tin là thật sao.”
“Không mua thì đứng xa một chút, đừng làm trở ngại việc làm ăn của tôi.”
“Cậu!”
Két két _ _
Người phụ nữ trung niên còn muốn lên tiếng, chợt thấy một chiếc BMW ngũ hệ dừng lại trước gian hàng.
Ba người Lưu Chí Đình đi xuống từ trên xe.
“Tiểu ca ca!”
Nhìn thấy Lâm Dật, hai mắt của Nhạc Văn Tĩnh và Tiết Sam Sam đều tỏa ra ánh sáng.
“Lão sư, cô xem một chút, có phải là rất đẹp trai hay không, hẳn là phải đẹp trai hơn người kia của cô.”
“Lâm chủ nhiệm?!”
Lưu Chí Đình đã không còn để ý tới gì khác, hoàn toàn không nghĩ tới, người ở đây lại là Lâm Dật!
“Hả? Cô còn biết tôi sao?”
------
Dịch: MBMH Translate