Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1336 - Chương 1334: Ai Có Thể Dựa Vào Tình Yêu Chiếm Núi Phú Sĩ Làm Của Riêng

Chương 1334: Ai Có Thể Dựa Vào Tình Yêu Chiếm Núi Phú Sĩ Làm Của Riêng
Chương 1334: Ai Có Thể Dựa Vào Tình Yêu Chiếm Núi Phú Sĩ Làm Của Riêng
Chương 1334: Ai Có Thể Dựa Vào Tình Yêu Chiếm Núi Phú Sĩ Làm Của Riêng




"Sao có thể như vậy được?"

"Mineyuki bị hắn khống chế à?"

Vẻ mặt Mitsui Takaya biến đổi. Chuyện này làm ông ta thấy bất ngờ.

Nó cũng hoàn toàn khác với tình hình mà ông ta từng dự đoán!

Hắn không thể sống sót sau khi đối mặt với Paul!

"Bọn họ lái xe vào trong sân, ông hai bị hắn ấn lên trên xe, thủ hạ trong nhà đều bị hắn đánh ngã. Sau đó hắn cứ nghênh ngang như vậy vào, nói muốn gặp ông!"

"Tôi đi xem thử!"

Lúc này Mitsui Takaya đã không để ý nhiều, vội vàng chạy xuống dưới tầng!

Mitsui Paint và quản gia theo sát phía sau!

Khi ba người chạy tới dưới tầng, phát hiện Lâm Dật đang ngồi trên sô pha, trên tay cầm quả táo được rửa sạch và ăn.

"Vẫn là gia đình giàu có các người biết hưởng thụ, quả táo này ăn ngon thật, sắp hơn cả trái cây tôi trồng rồi."

"Sao… sao cậu đến được đây!"

"Mitsui Mineyuki ở lại trên xe, là ông ta dẫn chúng tôi tới. Nhưng tôi đoán, ông không phải muốn hỏi điều này mà là tôi làm sao có thể bình an vô sự."

Mitsui Takaya không nói gì, xem như thầm chấp nhận.

"Bởi vì tôi đã đoán được kế hoạch của các ông nên sớm có sự chuẩn bị. Căn cứ vào từng hành động của người tên là Paul kia, chúng ta hiểu rõ gia tộc Mitsui các ông giở chút trò vạt, không được tốt lắm."

"Không thể nào!"

Mitsui Takaya hét lên: “Cậu không thể nào là đối thủ của Paul!"

"Vấn đề này rất đơn giản." Lâm Dật ngồi bắt chéo chân, bình tĩnh nhìn Mitsui Takaya.

"Lại giống như các ông không chỉ đơn thuần là một gia tộc tài phiệt, Lâm Dật tôi tất nhiên cũng không chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ."

"Không ngờ cậu lại..."

"Ha ha..."

Lâm Dật cười và nói:

"Nói cho cùng, ông vẫn xem trọng mình, đánh giá thấp Lâm Dật tôi. Nếu trước khi ra tay, ông có thể nghe thử đề nghị của con gái ông, bây giờ đã không có nhiều chuyện như vậy, đáng tiếc ông lại không nghe."

Lâm Dật do dự một lát lại nói tiếp:

"Lại giống như không ai có thể ngăn cản võ sĩ thiếu niên chịu chết, cho nên ở phương diện nào đó, ông không bằng Mitsui Paint, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, ông còn không hiểu rõ câu tục ngữ với kiến thức uyên thâm này của Hoa Hạ bằng con gái ông."

Trên mặt Mitsui Takaya trắng bệch, cảm xúc phức tạp!

Mình đã bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, không ngờ vẫn thua hắn!

Mình ngang dọc trong thị trường tài chính quốc tế chưa từng gặp chuyện gì bất lợi!

Nhưng vào hôm nay, không ngờ lại thua bởi một người thanh niên hơn hai mươi tuổi!

Điều này làm ông ta không có cách nào tiếp nhận được.

Lại giống như một người tới bệnh viện khám bệnh.

Nếu bác sĩ nói cho anh biết anh ta bị mắc bệnh ung thư, anh lập tức ngã xuống đất không dậy nổi!

Đôi khi con người có thể bị đánh ngã chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Lại giống như Mitsui Takaya bây giờ vậy.

Nhưng những tâm tình này đều chỉ duy trì trong vài giây đã bị ông ta che giấu.

Ông ta biết, chuyện này vẫn chưa xong, vẫn còn có rất nhiều chuyện đang chờ mình tới giải quyết.

Lâm Dật dựa ngồi trên sô pha, nhìn chăm chú vào Mitsui Takaya.

"Ông còn muốn biết gì nữa, tôi có thể lần lượt giải đáp cho ông. Đúng lúc tôi đang rảnh, có thời gian."

"Lâm Dật, anh bình tĩnh chút đi. Chuyện này đúng là ba tôi sai, chúng tôi sẵn lòng bù đắp."

Mitsui Paint đứng ra hòa giải.

Cô ta hiểu rõ tính cách của Lâm Dật. Gia tộc Mitsui làm ra chuyện như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua được.

"Chuyện này không liên quan gì đến cô." Lâm Dật khẽ nói.

Trên đường đến đây, Lâm Dật nghe Mitsui Mineyuki nói, đã hiểu được chuyện Mitsui Paint gặp phải trong mấy ngày qua.

Chuyện này quả thật không liên quan gì tới cô ta, không thể trách cô ta được.

"Ba điều kiện đã bàn với cậu trước đó, tôi sẽ thực hiện lời hứa."

Làm người nắm giữ tập đoàn tài chính Mitsui, Mitsui Takaya cân nhắc lợi và hại, nói ra suy nghĩ của mình.

"Nếu không có những ý định xấu xa hôm nay, cuộc giao dịch của chúng ta lại thành công. Nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy, ông nghĩ còn có khả năng sao?" Lâm Dật nói:

"Nếu vẫn thực hiện theo ba điều kiện kia, ông đã quá xem nhẹ Lâm Dật tôi rồi."

"Vậy cậu muốn thế nào?"

"Ông đừng sốt ruột, chúng ta chậm rãi trò chuyện."

...

Một giờ sau, Lâm Dật ra khỏi biệt thự của gia tộc Mitsui.

Không ai biết bọn họ cụ thể đã nói những chuyện gì.

Nhưng qua ánh mắt ảm đạm của Mitsui Takaya vẫn có thể đoán ra được phần nào.

Chỉ sợ bản thân tập đoàn tài chính Mitsui đã phải tổn thất khó có thể chịu được, dù sao bọn họ cũng đã trêu chọc đến Lâm Dật.

Nhưng người bước ra khỏi biệt thự không chỉ có Lâm Dật, còn có Mitsui Paint. Cô ta muốn tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

Để tránh làm bóng đèn cho Lâm Dật, Ninh Triệt tự mình lái xe tới sân bay, Mitsui Paint đưa Lâm Dật qua sau.

Xảy ra chuyện như vậy, cô ta cũng không biết sau này mình còn có thể gặp lại Lâm Dật hay không.

Cô ta không muốn bỏ qua cơ hội này.

"Xin lỗi anh Lâm, tôi đã cố gắng hết sức nhưng không có năng lực ngăn cản." Mitsui Paint dịu dàng nói.

"Tôi biết, chuyện này không liên quan tới cô."

Lâm Dật ngồi dựa lưng vào ghế, có cảm giác như trút được gánh nặng.

Chuyện liên quan tới máy Quang Khắc xem như đã kết thúc.

"Nhưng tôi thật sự rất hy vọng sau này còn có thể lấy thân phận người bạn tốt để gặp mặt anh."

Lúc này Mitsui Paint đã không phải là tiểu thư của gia tộc Mitsui nữa.

Cô ta lại giống như một cô gái si tình, không muốn có ngăn cách với Lâm Dật.

Nếu có thể nhận được chút quan tâm từ chỗ Lâm Dật thì thật sự quá tốt rồi.

"Chỉ cần cô muốn thì nhất định sẽ được. Bây giờ nhiều chuyến bay như vậy, cô có thể bay bất cứ lúc nào."

Mitsui Paint khẽ cắn môi, qua mấy giây sau mới nói nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được:

"Tôi không phải nói tới chuyện gặp mặt này..."

"Phù…"

Lâm Dật hít sâu một hơi và chậm rãi nói:

"Tôi giới thiệu với cô một bài hát mà tôi rất thích, nó có tên là "Dưới núi Phú Sĩ". Chờ tới lúc quay về, cô có thể nghe thử."

"À, được."

Sau đó, hai người im lặng suốt dọc đường đi cho đến khi đưa Lâm Dật đến sân bay.

Hai người lặng lẽ chia tay, món quà cuối cùng cũng chỉ là một cái ôm.

Đèn sáng, đêm đã khuya...

Những giọt mưa từ trên trời rơi xuống tí tách, trên con đường cái ở vùng ngoại Đông Kinh đặc biệt vắng vẻ.

Mitsui Paint lái xe chậm rãi, cầm điện thoại tìm bài hát mà Lâm Dật đã nhắc tới.

Giai điệu du dương trầm bổng vang lên như đưa Mitsui Paint vào một thế giới khác.

Mưa rơi trên đường tựa như hoa tuyết, em khóc có lạnh không?

Chiếc áo gió anh mang cho em đã sờn cũ rồi.

Anh thậm chí mất việc còn không sợ, mà sao cứ phải lo lắng cho em thế này.

...

Chờ đợi cả đời cả kiếp, đến một ngày cũng phải trả giá.

Ai cũng chỉ có một đôi tay, dù ôm chặt nhau cũng khó có thể khiến em có được mọi thứ.

Muốn có được lại phải biết chấp nhận mất mát trước.

Từng cùng nhau bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng, vì sao phải rơi nước mắt vì mối tình đẹp đã qua.

Ai có thể dùng tình yêu nắm lấy cả núi Phú Sĩ...

Giai điệu bản nhạc đã kết thúc, tiếng hát tuyệt vời đưa Mitsui Paint vào một câu chuyện đầy vướng mắc.

Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, Mitsui Paint đạp chân phanh gấp.

Hai tay nắm chặt vô lăng, cúi đầu xuống khóc nức nở nghẹn ngào, nước mưa và nước mắt đều giàn giụa.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment