Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1339 - Chương 1337: Nhiệm Vụ Cuối Cùng

Chương 1337: Nhiệm Vụ Cuối Cùng
Chương 1337: Nhiệm Vụ Cuối Cùng
Chương 1337: Nhiệm Vụ Cuối Cùng




“Anh mà nói như thế thì có chút vùi dập người khác rồi à!” La Kỳ ưỡn ngục nói: “Thực lực của chúng tôi, vẫn là rất khá đó.”

“Ha ha…”

“Tổ trưởng, nhà của anh là ở Trung Hải sao?” Tiêu Băng hỏi.

“Thế thì sao?”

“Nhà của chúng tôi là ở thành phố Dư Hàng, cách chỗ của anh khá gần, nghe nói anh có phi cơ riêng, lúc nào trở về có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”

“Ái ái ái…cô đây là có ý gì hả?” La Kỳ nói:

“Cô không phải là muốn nhân cơ hội này, cùng với tổ trưởng Lâm ở trên máy bay hoạt động bí mật chứ? Tôi nói cho cô biết nhé, đều là cùng một thời gian gia nhập, cô không thể ở sau lưng tôi sử dụng mấy trò nhỏ này.”

Tiêu Băng bật cười, trước ngực phập phồng từng cơn từng cơn.

“Nào có đâu, nhà chúng tôi thật sự ở đó, cách Trung Hải không xa, vậy thì sáng sớm mai cùng nhau đi, đằng nào đều là tiện đường.”

“He he, cảm ơn tổ trưởng Lâm.”

Kết thúc Đại Bảo Kiếm, mọi người vội vàng trở về nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dật cùng với Tiêu Băng bước lên máy bay, bay về phía Trung Hải.

Nhưng Lâm Dật thì lại rất thân sĩ(*), để máy bay hạ cánh ở sân bay Dư Hàng trước, sau đó bản thân mới quay về Trung Hải.

(*) người đàn ông hào hoa phong nhã, người cao sang, quyền quý, lịch thiệp, gentleman.

“Tổ trưởng Lâm, cảm ơn anh đưa tôi trở về, mua~” Tiêu Băng hôn một nụ hôn gió.

“Ở chỗ công cộng chú ý một chút, ít ra tôi cũng là người có gia đình có sự nghiệp.”

“Không sao cả, chị dâu cũng không biết được, nhiệt liệt hoan nghênh đại tổ trưởng lâm, có thời gian đến Dư Hàng của chúng tôi trộm tinh(*).”

(*) ám chỉ hành động lén lút, làm chuyện không đàng hoàng như ăn trộm, quan hệ mập mờ,…

Lâm Dật: Chuyện này cũng quá minh mục trương đảm(*) rồi đó!

(*) to gan, trắng trợn, táo bạo, chẳng kiêng nể ai.

Tiễn Tiêu Băng xong, Lâm Dật ngồi máy bay quay trở về Trung Hải, rồi ngay lập tức đi đến tập đoàn Triều Dương.

Nhưng trong văn phòng làm việc của Kỷ Khuynh Nhan lại không có người.

Sau khi hỏi thăm mới biết được, thì ra là đi họp rồi.

Về phía Kỷ Khuynh Nhan đang trong cuộc họp, sau khi được thư ký thông báo tin tức Lâm Dật trở về, cũng gấp gáp kết thúc hội nghị, vội vàng quay trở lại văn phòng làm việc, đồng thời ôm chầm lên người Lâm Dật.

Đôi chân thon dài, quắp ngang lên eo của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan ôm khuôn mặt của anh ấy, vô cùng vui sướng.

“Công việc đều đã xử lý xong hết rồi chứ, chuyện của máy quang khắc thế nào rồi? Hôm qua tin tức vẫn còn lan truyền náo nhiệt, hôm nay dường như đều yên ắng rồi.”

“Tối hôm qua anh đi Nhật Bản một chuyến, cùng với người của tập đoàn tài chính Mitsui đàm phán bước tiếp theo, đã giải quyết xong chuyện này rồi.”

“Chủ tịch của tập đoàn tài chính Mitsui, chuyện nhận trách nhiệm từ chức, chắc chắn cũng có liên quan đến việc này phải không.”

Lâm Dật véo khuôn mặt của Kỷ Khuynh Nhan: “Thông minh.”

Kỷ Khuynh Nhan giống như một tiểu hồ ly vậy, không ngừng soi xét Lâm Dật.

“Lần này chắc từ tập đoàn tài chính Mitsui lấy được không ít lợi ích đúng không?”

“Chính xác, nhưng chúng ta không dùng đến, đều giao lên trên rồi.” Lâm Dật cười nói:

“Bây giờ đừng nói là tập đoàn Lăng Vân của anh nữa, sợ rằng cả tập đoàn Triều Dương của em, ở Trung Hải này cũng có thể đi ngang(*) rồi.”

(*) ám chỉ địa vị cao, không sợ cái gì.

“He he, nếu mà nói như vậy, vậy thì chính là nhờ phúc của ngài Lâm rồi.”

“Buổi tối biểu hiện tốt vào, sau này có lợi ích gì không thiếu em đâu.”

“Xí, háo sắc!”

Lâm Dật cười vỗ lên mông của Kỷ Khuynh Nhan: “Đi làm việc trước đi đã, tranh thủ làm nhanh xong sớm chút, buổi tối ra ngoài ăn bữa lớn.”

“Ừm ừm, em vẫn muốn xem phim chiếu rạp.”

“Vậy thì lại đi xem một bộ phim, đều nghe em hết.”

“Đây mới đúng nha.”

Kỷ Khuynh Nhan bận công việc, Lâm Dật rảnh rỗi buồn chán, liền rón rén chui vào văn phòng làm việc của Vương Oánh.

Làm một chút hoạt động nhỏ, giải tỏa ít áp lực.

Buổi chiều 4 giờ hơn, Kỷ Khuynh Nhan làm xong hết công việc trên tay, cùng Lâm Dật đi ăn một bữa lẩu, sau đó lại đi xem một bộ phim chiếu rạp, rồi mới mãn nguyện về nhà.

Trong đêm khuya, Lâm Dật không thể ngủ được.

Khoảng cách nhiệm vụ lần trước đến bây giờ, đều đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi, nhiệm vụ cuối cùng vẫn chưa có đưa ra.

Hệ thống đang làm cái quái gì vậy?

Sáng sớm hôm say, hai người ăn xong bữa sáng, lại dính với nhau một hồi, Kỷ Khuynh Nhan mới lưu luyến tiếc nuối đến công ty.

Lâm Dật thì lái xe đến thôn Hoan Hỉ.

Vốn dĩ suy nghĩ của anh ta là, đợi nhiệm vụ của nghề nghiệp này hoàn thành xong, thì sẽ không còn quay lại nơi này nữa.

Nhưng sau khi nghĩ tường tận cặn kẽ, cảm thấy như thế có chút không ổn.

Hoa quả ở trong nhà kính ngon như thế, nếu như đều vứt đi thì tiếc lắm.

Sau này không cần phải làm nhiệm vụ, có thể thuê một người đến đây trồng hoa quả, nếu không thì lãng phí mất.

Một lần nữa quay về thôn Hoan Hỉ, tổ ghi hình cách đó không xa, vẫn đang gấp rút tiến hành.

Lâm Dật nhìn ra xa, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng hình của Nhan Từ, thật sự bận trước bận sau chỉ huy quay phim.

Lâm Dật không có đi làm phiền Nhan Từ, mà là quay trở vào trong nhà kính.

Trên cây trống vắng cả một khoảng, rõ ràng có chút mục nát.

Lâm Dật đi xem nhân sâm và linh chi trong trong đất, phát hiện mọc lên khá tốt, liền dọn dẹp sạch sẽ đám cỏ dại xung quanh.

Trong quá trình làm việc, trong lòng của Lâm Dật nảy ra hai phương án.

Nếu như nhiệm vụ tiếp theo còn liên quan với thôn Hoan Hỉ, thì tạm thời giữ lại nhân sâm và linh chi.

Có thể lấy làm quà tặng, dù sao có tận hai bố vợ cần phải nịnh nọt.

[Nhiệm vụ hệ thống, giúp đỡ huyện khó khăn xóa đói giảm nghèo, phần thưởng 20,000 điểm thành thạo.]

“Ưm?”

Nghe thấy giọng nói của hệ thống, Lâm Dật sững một hồi.

“Nhiệm vụ xóa đói giảm nghèo?” Lâm Dật lẩm bẩm một câu: “Không có miêu tả nhiệm vụ sao?”

Hệ thống không có hồi đáp, vẫn lạnh lùng như mọi khi, giống như tiếng nói của hệ thống là đi thuê đến vậy.

Lâm Dật nhìn bốn phía, dựa vào đức hạnh của hệ thống, thì không thể nào phân bổ cho nhiệm vụ đơn giản hóa như này, địa điểm chính xác không có nói, nhiệm vụ cơ bản không cách nào làm được.

Vì vậy gần nơi này, chắc chắn có mô tả bổ sung gì đó về nhiệm vụ.

Vòng quanh bốn phía, không hề có phát hiện bất cứ thứ gì đáng ngờ, Lâm Dật đi ra khỏi nhà kính, ở dưới bánh xe của mình, tìm thấy một túi tài liệu rất phong phú.

Quả nhiên vẫn là mùi vị quen thuộc.

Vĩnh viễn đều là thuận gió (thuận buồm xuôi gió).

Không kìm chế nổi mà mở túi tài liệu ra, như Lâm Dật dự liệu, bên trong là lời giải thích của nhiệm vụ tiếp theo.

Địa điểm nhiệm vụ: Tỉnh Chiết Giang, huyện Đông Tam.

Chức vụ: Phó chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo của huyện Đông Tam.

Yêu cầu nhiệm vụ: Dựa vào năng lực của bản thân, giúp đỡ huyện Đông Tam thoát nghèo.

“Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy?”

Lâm Dật lẩm bẩm một câu, dựa vào năng lực hiện tại của bản thân, tùy tiện đầu tư chút tiền ra đó, thì có thể giúp đỡ bọn họ thoát nghèo rồi.

Dường như rất dễ hoàn thành.

[Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu cá, phải thật sự thực hiện thoát nghèo, mới tính hoàn thành nhiệm vụ, nếu không không tính vào trong nhiệm vụ hệ thống.]

Hệ thống phát ra tiếng cảnh báo, Lâm Dật nghe rất nghiêm túc.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của anh ta.

Hệ thống là không cho phép gian lận, nó cơ bản chính là một cái cửa sau, nếu như bản thân điên cuồng ném tiền làm nhiệm vụ, thì tương đương sử dụng phương thức của cửa sau, ở trước mặt cái cửa sau này ngang nhiên mở cửa sau, điều này có chút mùi vị thách thức rồi.

Nhưng hai câu nói “cho người con cá không bằng chỉ người cách câu cá” và “thật sự thực hiện nhiệm vụ thoát nghèo”, thì đáng để nghiên cứu hẳn hoi rồi.

Vẫn yêu cầu bản thân bỏ ra nỗ lực nghiêm túc, thì mới có thể đủ để hoàn thành nhiệm vụ, không thể có tâm tư khôn lỏi nào khác.

Giống như bán hoa quả vậy, tìm người quen đến mua, khẳng định là không được rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm Dật lấy ra điện thoại, chuẩn bị tìm kiếm địa điểm của huyện Đông Tam này.

Sau khi nhìn một lúc, khóe miệng của Lâm Dật giật giật.

“Đây, đây sao mà cũng quá nghèo nào rồi đó!”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment