Chương 1338: Đùa Nghịch Đại Bài
Chương 1338: Đùa Nghịch Đại Bài
(耍大牌 (Đùa nghịch đại bài): Ý chỉ những ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng, khinh thường người khác.)
Điều tra thông tin trên mạng.
Anh phát hiện ra huyện Đông Tam nằm chỗ tiếp giáp giữa hai thành phố Dư Hàng và thành phố Việt Châu của tỉnh Chiết Giang.
Thu nhập bình quân đầu người hàng năm là 2972 nguyên, là một trong số ít các huyện nghèo ở vùng duyên hải, hơn nữa hàng năm đều có mặt trong danh sách này.
Sau khi nhìn thấy con số 2972, Lâm Dật nhấp nhấp môi.
Một cân hoa quả anh bán ra cũng được 3000, vậy mà thu nhập hàng năm của người ta chỉ có 2972, quả là có chút mỉa mai.
Nhưng các người cũng nghèo quá đi!
Với mô tả chi tiết về nhiệm vụ, Lâm Dật lại liếc nhìn, dự định sắp tới sẽ đảm nhiệm vị trí này.
Lâm Dật cảm thấy được thật là trùng hợp.
Hôm qua Tiếu Băng vừa ngầm mời gọi anh đến thành phố Dư Hàng để thâu tinh(*), hôm nay đã phải đến Dư Hàng để làm nhiệm vụ rồi.
(*)偷腥: thâu tinh/trộm cá: Trước khi phát minh ra bao cao su, người Trung Quốc đã sử dụng bong bóng cá như một công cụ tránh thai với người khác ngoài vợ chồng họ, chúng có mùi tanh đặc biệt nên dùng mùi tanh để chỉ những mối quan hệ vụng trộm, lén lút.)
Cảm giác hệ thống này là một lão già háo sắc(*) đang hết mình trợ giúp cho mình vậy.
(*)老色批 lão sắc phê/ lsp = háo sắc)
Hơn nữa Lão Ngũ cùng phòng lúc học đại học dường như cũng ở thành phố Dư Hàng này.
Có thể đến tìm hắn ăn bữa cơm rồi.
Nhưng lần này đến Dư Hàng, không biết khi nào mới có thể trở về, nhân sâm và linh chi ở đây không lưu giữ được nên phải thu hồi lại.
Về phần thôn Hoan Hỉ này, số lần đến thăm sau này có thể sẽ ít hơn.
Reng reng reng -
Ngay khi Lâm Dật bắt đầu đào nhân sâm và linh chi, điện thoại trong túi anh đổ chuông, là cuộc gọi video từ Lương Nhược Hư.
Trong video, Lương Nhược Hư mặc áo sơ mi trắng, tóc búi cao, phong cách trang điểm của phụ nữ trưởng thành.
Nhưng một khuôn mặt ưa nhìn như vậy, càng nhìn càng có hứng thú.
“Anh đang ở đâu, anh đã về chưa?”
Lâm Dật xoay ngược camera, quay lại cảnh tượng trong nhà kính cho Lương Nhược Hư.
"Hôm qua anh đã quay lại thôn Hoan Hỉ, có chuyện gì vậy."
"Có người ở thành phố Dư Hàng gọi cho em, nói rằng có một nơi tên là huyện Đông Tam, phó chủ nhiệm mới nhậm chức ở đây đến giúp mọi người xóa đói giảm nghèo, cũng tên là Lâm Dật, không phải là anh chứ.”
"Ờ ... " Lâm Dật ngừng lại: “Tên của anh cũng phổ biến mà, làm sao em khẳng định được cái người được gọi là Lâm Dật kia cũng là anh?"
“Anh là cái kiểu người giỏi bày mưu tính kế, chuyện gì cũng làm được, làm ra chuyện đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên, cho nên em mới gọi điện xác nhận một chút. "Lương Nhược Hư nói:
"Anh nói cho em biết trước, có phải là anh không?"
"Em đoán xem.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau trả lời em.”
“Em thế mà đang nói chuyện cùng phó chủ nhiệm Lâm đó!
“Ủa?"
Lương Nhược Hư sửng sốt: "Thật đúng là anh!"
“Nếu em đã muốn biết, anh sẽ không giấu.” Lâm Dật nói:
"Em ngả bài rồi, vậy là em đã đúng!"
“Em chỉ biết, chuyện gì anh cũng muốn làm, chính là mặc kệ chính sự.”
“Ý em là sao, anh một là không chậm trễ việc kiếm tiền, hai không chậm trễ việc ở bên em(*), anh chỉ đem tinh lực dư ra, không làm quá chút nào đâu."
(*)撩妹/liêu muội: là từ lóng hay dùng để chỉ hành động tán tỉnh các cô gái.
"Dừng lại, bớt già mồm át lẽ phải với em đi." Lương Nhược Hư nói:
“Nói cho em biết, làm sao anh lại có suy nghĩ, tiền của anh tiêu không hết hay sao mà lại có tâm đến giúp người nghèo vậy? Tập đoàn các anh không phải có quỹ riêng sao, việc này cũng không đến phiên anh làm.”
Lâm Dật cong môi.
Anh cũng muốn mỗi ngày được ở cùng các em mẫu ngực bự(*) nhé, nhưng hệ thống kia không cho phép thôi!
(*)嫩: nộn (non nớt) + 模特: mô đặc (người mẫu, 模 mô: khuôn mặt) = 嫩模 nộn khuôn: Tiếng lóng trên mạng chỉ mấy em người mẫu chuyên khoe ngực.
"Cho người ta con cá chi bằng cho người ta cần câu. Trình độ làm việc của họ còn chưa đủ, cho nên anh phải ra tay giúp đỡ."
"Nếu anh đã nói vậy, em phải nói thẳng luôn." Lương Nhược Hư thay đổi tư thế, bộ dáng thẳng thắn khoan dung, cố gắng không tỏ ra quá nghiêm khắc.
"Cho dù anh muốn giúp đỡ người nghèo, tại sao lại không đến Trung Hải? Kể cả là đi Quảng Châu, em cũng hiểu được. Giờ thì hay rồi, đang yên đang lành lại chạy đến thành phố Dư Hàng. Anh nghĩ thế nào, có phải đã quen với cô nào bên đó, chạy tới xum xoe đúng không.”
Ặc…
Chuyện này là do hệ thống đặc biệt sắp xếp mà!
Anh chỉ là công cụ của hệ thống thôi, em nói cho anh biết làm thế nào mới đúng đi!
"Anh nói với em này đồng chí Lương, như thế nào mà tư tưởng giác ngộ của em thấp quá vậy, cả nước đều là người một nhà, giúp ai cũng là giúp.” Lâm Dật nghiêm trang nói:
"Tấm lòng của em quá nhỏ, tương lai khó làm được chuyện lớn lắm."
"Chỉ biết nói bậy nói bạ với em. "Lương Nhược Hư liếc Lâm Dật một cái rồi nói:
"Khi nào thì anh xong việc, bây giờ là mười giờ. Nếu anh không bận thì qua ăn với em một bữa cơm. "
“Không thành vấn đề, đúng mười hai giờ trưa, đợi anh ở cổng trụ sở cơ quan em.”
“Em biết rồi, nhưng đừng ở cổng trước, đứng ở cổng trước hai bên trái phải là được. Chú ý không gây ảnh hưởng.”
“Sao phải nhiều chuyện vậy, đợi anh nhé."
Cúp điện thoại của Lương Nhược Hư, Lâm Dật đào ra nhân sâm và linh chi, cẩn thận mang lên xe. Lúc chuẩn bị quay lại Trung Hải, anh tìm một cái hộp để bỏ vào.
Nhưng Lâm Dật không vội vàng đi luôn mà chuyển hướng về địa điểm quay phim.
Đã đến đây rồi, hiển nhiên phải tới chào hỏi Nhan Từ.
Khi anh đi qua liền phát hiện cảnh hình như đang tạm dừng quay chụp.
Tuy nhiên tình hình tại hiện trường có vẻ không ổn, còn có chút hỗn loạn.
"Cô Bạch, mọi người trong tổ đang đợi cô, làm sao cô có thể nói không muốn quay nữa được.”
Cách ăn mặc của Nhan Từ vẫn như trước, vô cùng tùy hứng, nhưng khó có thể che đi dáng người đầy đặn ưa nhìn.
Dưới ô che nắng, một người phụ nữ trẻ mặc quần 9 tấc và áo khoác màu xanh nhạt đang ngồi.
Đeo kính râm, cầm lon coca cola lạnh, trợ lý bên cạnh còn cầm một chiếc quạt điện nhỏ quạt mát cho cô
Hơn nữa Trương Hòa Bình và Cao Hạo Vũ khi được gọi đến hỗ trợ cũng cầm quạt, quạt cho cô.
Nói chung trong đoàn làm phim, chỉ có cô gái này là nhàn hạ nhất.
Nhìn tư thế này, hẳn cô ấy là khách mời trong buổi ghi hình chương trình.
Nhưng Lâm Dật có chút khó hiểu, lẽ ra Triệu Thi Kỳ mới là nhân vật lớn nhất trong chương trình này, chẳng lẽ cô nàng này còn khủng hơn sao?
"Tôi cũng chưa nói không, nhưng trời nóng quá, cô xem để tôi phơi nắng thế này thì da đen thui mất.” Nữ minh tinh nói.
“Đợi thời tiết mát mẻ hơn rồi ghi hình đi.”
“Hiện tại trong tháng này, chỉ có buổi tối là mát nhất, còn chưa ghi hình vào ban ngày, như vậy không ổn.” Nhan Từ nói.
"Tôi cảm thấy không khác nhau lắm, chăm chỉ quá làm gì, cô có thể biên tập cắt ghép lại, hoặc ghi hình những cảnh quay của người khác trước, thời gian như vậy không đủ sao.”
"Cô Bạch, cô phải hiểu rằng khi ghi hình một chương trình tạp kỹ, ống kính càng nhiều thì độ phơi sáng càng lớn, chẳng lẽ cô muốn tôi chỉ ghi hình cho những người khác hay sao?"
"Tôi biết điều đó, nhưng thời tiết quá nóng, tôi thật sự chịu không nổi ". Nữ minh tinh nói:
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, da của tôi sẽ cháy đen hết, không tiếp tục quay được.”
Nhan Từ tức giận xoa xoa thái dương, lộ ra biểu cảm trẻ nhỏ không thể dạy.
“Alan, anh là người đại diện của cô ấy, tôi hy vọng anh có thể nói cho cô ấy biết, tại sao ngay cả đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất còn không có?”
Người đàn ông tên Alan nhún vai.
"Tôi thấy không có vấn đề gì cả, không phải chúng tôi không chịu quay, mà là điều kiện quá tệ, làm sao có thể ghi hình dưới trời nắng to như vậy?"
"Nhưng những người khác đều đang ghi hình, cô ấy không thể nhận đãi ngộ đặc biệt ở đây, đúng chứ.” Nhan Từ cũng có chút tức giận, nói chuyện không thèm nể nang gì:
"Thầy Lý, thầy Trương, người ta đã ngoài năm mươi tuổi, thể chất không bằng người trẻ tuổi. Trong một ngày nắng nóng như vậy, vẫn cố gắng ghi hình cho chương trình, tại sao cô không làm được?”
“Tình huống có giống nhau không?" Nữ minh tinh cãi lại:
“Hiện giờ đang là thời đại của lưu lượng, những người như bọn họ đã sớm bị đào thải. Nếu họ không đến ghi hình thì khó mà nuôi gia đình sống qua ngày được. Đương nhiên họ phải ra sức mà làm việc, có thể so sánh với tôi à."
------
Dịch: MBMH Translate