Chương 1339: Cô Không Phải Anh Ấy, Không Có Kiêu Ngạo Của Tư Bản
Chương 1339: Cô Không Phải Anh Ấy, Không Có Kiêu Ngạo Của Tư Bản
"Vậy đi, chúng tôi không nói đến thầy Lý và thầy Trương nữa, còn Lục Nguyên Trạch và Triệu Thi Kỳ thì sao, hai người họ đều vững vàng ở tuyến một. Toàn bộ quá trình ghi hình đều tích cực hợp tác, vì cái gì mà cô muốn mình được đãi ngộ đặc biệt!"
Nữ minh tinh chợt biến sắc, cô ta tháo kính râm xuống cùng Nhan Từ tranh luận:
"Đạo diễn Nhan, nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ nói chuyện phải trái với cô. Bọn họ đúng là đang rất hot, nhưng tôi cũng không kém cạnh, để tôi nói cho cô biết, sáu tháng cuối năm tôi còn quay thêm hai bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình, vài tháng sau thăng tiến một đường, còn có thể nổi hơn bọn họ, cô đừng có mà xem thường người khác!"
"Tôi không coi thường cô, chỉ muốn cô kính nghiệp hơn thôi!” Nhan Từ nói.
"Có gì không kính nghiệp sao? Tôi cũng không nói là không quay nhé, tôi chỉ cảm thấy thời tiết hơi nóng, đầu có chút choáng váng, lúc này tôi không thể quay mà thôi.”
"Cô!"
"Anh Lâm, anh đến rồi.”
Ngay khi Nhan Từ sắp phát điên, bỗng nghe thấy tiếng Trương Hòa Bình nói chuyện.
Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, Trương Hòa Bình đứng dậy chào hỏi, Cao Hạo Vũ cũng đi theo.
"Các anh không phải được tổ chương trình gọi đến hỗ trợ à, sao lại đến đây hầu hạ người ta?"
"Đạo diễn Nhan gọi chúng tôi đến." Cao Hạo Vũ thành thật trả lời.
Lâm Dật ngẩng đầu liếc nhìn Nhan Từ một cái, cảm thấy cô làm việc này có chút không đúng.
“Đúng, đúng, đúng, anh cứ đứng đó giúp Tiểu Sảng chắn nắng đi.”
Người vừa lên tiếng là Alan, ra lệnh cho Lâm Dật điều chỉnh góc độ của mình sao cho chặn được nhiều ánh sáng mặt trời hơn.
"Người này là ai? Kêu cô ta đến ghi hình chương trình, làm sao lại tới đây nuôi chú?"
Nhan Từ bước tới, nhỏ giọng nói:
"Anh đi chỗ khác chờ em, em xử lý chuyện này trước rồi sẽ tìm anh sau.”
"Anh vừa xong việc ở thôn thì đến đây đã nghe thấy tiếng ồn ào, đã bao lâu rồi mà chưa giải quyết xong?"
"Quả thật có chút vấn đề, em đang cố gắng xử lý."
"Cô ấy là một khách mời của chương trình này, tên là Bạch Sảng, ngại trời quá nóng nên không muốn ghi hình lúc này, nói phải đợi đến tối.”
“Sợ nóng thì rút lui đi, đến đây ra oai làm cái gì, không nhìn vào đức hạnh của chính mình sao.”
Nhan Từ lắc đầu, điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến của cô.
“Mày đang nói ai đấy!”
Alan nổi giận đùng đùng chỉ vào Lâm Dật nói: “Con mẹ nó mày đang nói ai!”
“Nếu mày dám chỉ vào tao một lần nữa, tao có thể đánh gãy chân mày, có tin hay không?”
“Mày!”
Alan sợ hãi lùi về phía sau hai bước, thu tay về, không dám chỉ lại Lâm Dật.
“Thằng nhà quê này, đồ vô văn hóa!”
“Đuổi bọn họ đi thôi, ở đây còn chưa đủ chướng mắt hay sao.” Lâm Dật nói.
“Ngay từ đầu em đã không muốn tìm cô ta rồi, sau đó nhà tài trợ gọi điện cho em muốn em sắp xếp cho cô ta vào, em cũng không còn cách nào.” Nhan Từ khó xử nói.
Lúc này Lâm Dật mới biết được chuyện đang xảy ra, cũng hiểu được những khó khăn của Nhan Từ.
Bằng không, với tính tình của cô, đoán chừng sẽ không muốn giữ nữ minh tinh này lại.
Chỉ là vướng vào nhiều chuyện liên lụy đến lợi ích, cô mới bắt buộc phải làm vậy thôi.
"Kỳ thật tôi chẳng ham gì cái chương trình của cô đâu, nhìn nơi này mà xem, bụi bặm như này vốn đâu phải nơi người ở, tôi mới ngồi trong sân một lúc thôi mà toàn thân đã bốc mùi lợn thối rồi." Bạch Sảng nói:
"Nếu không phải chú tôi bảo tôi đến đây, tôi cũng không muốn tham gia vào chương trình tệ hại này đâu."
"Vậy thì cô đừng tham gia nữa.”
"Cô muốn như nào đây? Chú tôi gọi tôi đến, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô.”
“Đúng là đám có tiền, cách chơi cũng mới mẻ đấy, gọi cha nuôi giờ lỗi thời rồi, đổi thành kêu là chú.”
Lâm Dật cầm điện thoại di động, nhìn Nhan Từ hỏi: "Ai sắp xếp cho ả ngu ngốc này?"
“Tổng giám đốc Vương của đoàn nước Mĩ.”
"Là cái gã hói đầu ngoài bốn mươi sao? Vương Thư Tân?"
"Ờm... là ông ta."
Đều là người trong vòng, Lâm Dật và những ông trùm mạng xã hội này đều quen thuộc, trong điện thoại có đủ số của họ.
“Tổng giám đốc Lâm, rảnh rỗi gọi cho tôi à.”
“Có một người phụ nữ tên là Bạch Sảng, có phải do anh sắp xếp vào đoàn không?”
“Đúng vậy, lúc trước tôi đã gọi điện cho đạo diễn Nhan, chương trình hay như vậy, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.”
“Nhưng người này rất ngạo mạn, tự ý coi thường chương trình, không tham gia ghi hình, việc này anh tự nói đi.”
“Còn có chuyện này?" Vương Thư Tân nói : "Tôi sẽ gọi cho nó ngay bây giờ!”
"Không cần, để tôi mở loa ngoài, cô ta có thể nghe thấy anh nói chuyện.”
“Chú à, cháu đây.”
Bạch Sảng vẻ mặt ảm đạm, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Cô con mẹ nó có bệnh à, tôi vất vả lắm mới nhờ được đạo diễn Nhan cho cô một cơ hội, cô mẹ nó còn không biết quý trọng, còn đến đó ra vẻ ta đây sao? Cô nghĩ mình được dọn sẵn cho ăn đấy à? Nếu tôi không nâng đỡ cô, cô vẫn đang làm bồi bàn trong trung tâm thương mại đấy! “
Ở trước mặt Vương Thư Tân, Bạch Thiển bị mắng xối xả, một câu cũng không dám cãi lại.
“Chú à, cháu biết mình sai rồi, cháu không dám nữa, cháu nhất định sẽ hợp tác ghi hình.”
“Tổng giám đốc Lâm đã đánh điện thoại cho tôi, cô quay cái rắm. Mau quay về ngay, đừng có chọc tổng giám đốc Lâm tức giận.”
“Vâng, đã biết ạ…”
"Tổng giám đốc Lâm, đây là lỗi của tôi. Khi nào anh có thời gian, tôi mới ăn một bữa, chỉ là một con hát, không cần chấp vặt với cô ta.”
“Mắt nhìn người của anh tệ quá, loại hàng này cũng tìm, có dịp tôi giới thiệu cho anh mấy người.” Lâm Dật nói:
"Nghe nói về sau cô ta còn mấy vai diễn nữa, nhanh đá cô ta đi càng xa càng tốt. Với loại người IQ thấp như thế này, sớm muộn gì anh cũng bị liên lụy thôi.”
“Được rồi, tổng giám đốc Lâm đã lên tiếng, chắc chắn tôi sẽ làm.”
“Vậy trước cứ như vậy, cơm để khi có thời gian. Lần này không tệ đâu." "
“Tôi sẽ nhớ kỹ, có thời gian hẹn gặp lại.”
Ngắt điện thoại, Bạch Sảng và Alan sắc mặt trắng bệch. Nếu Vương Thư Tân không nâng đỡ cô ta nữa, về sau coi như xong rồi!
Mà người trước mắt này có thân phận ra sao?
Vậy mà lại dám cùng Vương Thư Tân hô to gọi nhỏ?
"Về sao có ai gọi điện thoại cho em nói chuyện sắp xếp người, thì cứ nhắc tới anh, để anh xem ai còn dám muốn được đặc cách.”
“Em cũng là không muốn gây phiền toái cho anh.”
Nhan Từ biết rằng tất cả các khoản tài trợ cho chương trình này đều là nể mặt Lâm Dật mà tới.
Nếu không có anh ấy, sẽ không có chương trình này.
Để bảo vệ các mối quan hệ cá nhân của Lâm Dật, cô sẽ không từ chối.
“Không sao cả, chuyện nhỏ như vậy cũng không ảnh hưởng đến anh.”
“Ừ.”
Nói xong với Lâm Dật, Nhan Từ quay lại nhìn Bạch Sảng và Alan.
"Hợp đồng giữa chúng ta đã chấm dứt, nửa sau của chương trình không cần đến cô nữa. Cô có thể thu dọn đồ đạc ngay bây giờ, cũng đỡ phải chịu phơi nắng."
"Đạo diễn Nhan hãy nghe tôi nói, lúc trước là tôi không đúng, hiện tại tôi biết sai rồi, nhất định sẽ hợp tác tích cực trong chương trình về sau. Mong cô cho tôi một cơ hội nữa.” Bạch Sảng níu lấy tay Nhan Từ, khóc sướt mướt nói.
“Chuyện này tôi không để bụng, cô vẫn nên đi thôi, tôi hi vọng cô sau này có thể trưởng thành hơn một chút, giới giải trí là nơi nhạy cảm, cô kiêu ngạo như vậy, nhất định không trụ được.”
Nói xong, Nhan Từ nhìn Lâm Dật, thản nhiên nói:
"Dù sao cô cũng không phải anh ấy, không thể kiêu ngạo như tư bản được.”
------
Dịch: MBMH Translate