Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1342 - Chương 1340: Lâm Dật Bày Trò?

Chương 1340: Lâm Dật Bày Trò?
Chương 1340: Lâm Dật Bày Trò?
Chương 1340: Lâm Dật Bày Trò?




Chứng kiến sự từ chối thẳng thừng của Nhan Từ với Bạch Sảng, các nhân viên có mặt đều cảm thấy bất bình!

Những minh tinh không có thực lực, chỉ biết giương oai tác quái, phải bị đối xử như thế này!

Xứng đáng!

Khi trò cười ra vẻ ta đây của cô ta kết thúc, Nhan Từ kéo Lâm Dật sang một bên.

“Anh đến từ khi nào.”

“Đến lâu rồi, vừa làm xong việc trong nhà kính thì đến.”

“Nhìn dáng vẻ của anh, bây giờ chuẩn bị đi sao?”

“Trung Hải đang có chuyện, cần anh trở về một chuyến.”

“Vậy đi đi, em còn nghĩ hôm nay anh sẽ không rời đi."

Lâm Dật nhéo nhéo mặt Nhan Từ

“Hôm nay anh còn có việc phải làm, khi nào có thời gian sẽ đến lâm hạnh em.”

“Thôi đi, em lười quản anh rồi.” Nhan Từ nói:

“Nếu không có việc gì thì anh đi đi, em ở đây còn việc bận nên không tiễn anh đâu.”

"Lúc ghi hình, nếu gặp khó khăn thì cứ gọi điện cho anh."

“Em biết rồi." Nhan Từ đẩy Lâm Dật: "Đi thôi."

Bởi vì còn có chuyện, Lâm Dật không cùng Nhan Từ trò chuyện thêm nữa, bèn lái xe trở về Trung Hải.

Một giờ sau, Lâm Dật đã lái xe đến trước cổng cơ quan của Lương Nhược Hư.

Nhưng để tránh bị nghi ngờ, anh đánh xe đi lên trước vài chục mét để tránh cho cô bị người ta bàn tán đặt điều.

Trong lúc chờ Lương Nhược Hư đi xuống, Lâm Dật cũng không nhàn rỗi.

Anh nhìn thấy một hiệu thuốc bắc ở cạnh đó, liền cầm lấy nhân sâm và linh chi rồi đi vào.

Trong hiệu thuốc có rất nhiều người, có một lão thầy thuốc Trung y đang ngồi tọa thiền hội chẩn, ở khu vực chờ khám bệnh có hai mươi mấy người đang chờ đến lượt.

Lâm Dật nhân lúc nhàn rỗi không có việc làm, nghe được lão trung y nói vài câu về tình trạng bệnh, bèn gật gù.

Là một kẻ lang băm.

“Ông chủ ơi, ông có bán hộp dược liệu này không?”

Lâm Dật cũng không có ý định lo chuyện bao đồng.

Bởi vì trung y có ưu điểm rất lớn là chữa bệnh cho người dựa vào kỹ thuật linh hoạt, thậm chí so với học Tây y còn khó hơn.

Nhưng nếu muốn dồn người ta vào chỗ chết thì không dễ chút nào.

Mà những người đến khám bệnh này hình như cũng không phải là người nghèo.

Chính mình cũng không cần thiết phải lên tiếng.

“Hộp gì?”

Ông chủ của hiệu thuốc, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu trắng, ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, có vẻ không hiểu ý của anh.

"Hòm dùng để chứa nhân sâm và linh chi, phải được trang trí tinh xảo một chút, mục đích dùng để tặng quà."

"Không có hòm trống, chỉ có loại làm sẵn thôi."

Để đấy mạnh tiêu thụ của cửa hàng mình, chủ hiệu lấy ra một hộp đựng sâm và linh chi, nói:

"Cậu xem thứ này đi, chúng đều là nhân sâm Đông Bắc nguyên chất, muốn ngâm rượu làm thuốc đều không thành vấn đề.”

"Tôi cũng có rồi, chỉ thiếu hai cái hộp đựng thôi, cho nên mới đến hỏi mua chỗ ông.”

"Hả? Cậu cũng có nhân sâm và linh chi sao? Mua ở đâu đấy? Tôi dám cá là cậu đã bị lừa rồi." Chủ hiệu quả quyết nói:

"Tôi cam đoan với cậu là tất cả các cửa hiệu bán thuốc Đông y ở Trung Hải đều không có thứ này tốt như của tôi đâu."

“Đừng vội chắc chắn như vậy, rất dễ làm ông mất mặt đấy.” Lâm Dật cười nói.

"Anh trai à, ông chủ Vương không khoác lác chút nào đâu. Đồ trong nhà bọn họ nhất định là đồ tốt. Ở Trung Hải anh thật sự không tìm được chỗ tốt như vậy đâu." Người vừa lên tiếng ngồi ở khu vực chờ, mỉm cười nói:

"Tôi đến đây khám bệnh là phải đến đăng ký trước một tuần, một ngày có thể xem bệnh cho năm mươi người, trình độ của ông ấy rất cao siêu.”

Lão thầy thuốc Trung y đang ngồi ung dung vuốt râu, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Lâm Dật nở nụ cười: “Ông vui vẻ là tốt rồi.”

"Cậu nhóc, tôi không bán hộp rỗng, nếu cậu thật sự muốn mua, phải đến nhà khác hỏi thôi."

"Tôi cũng lười đi chỗ khác quá, tôi thấy có hai chiếc hộp gỗ này khá đẹp." Lâm Dật nói:

“Kể cả hộp đựng thuốc, tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi mua hết.”

“Mua hết sao?”

Chủ hiệu tươi tỉnh hẳn lên, mặt mày hớn hở nói:

"Tôi thấy cậu cũng là người rộng rãi, cậu sẽ không phải thất vọng đâu, với hai loại này cậu đưa cho tôi 3800 là được.”

“Được.”

Mấy thứ thuốc Đông y này, Lâm Dật hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần đánh giá độ tinh khiết cũng biết là đồ nhân tạo rồi.

Nhân sâm và linh chi cộng lại cố lắm chỉ được 800 đồng, tính cả hộp cũng chưa tới 1000, nhưng anh cũng lười mặc cả.

Sau khi thanh toán tiền, Lâm Dật lấy nhân sâm và linh chi bên trong ra, sau đó cẩn thận đặt nhân sâm và linh chi của anh vào.

Dù sao cũng là quà mang đi tặng, cần phải làm cho tinh xảo một chút.

“Hả?”

Nhìn thấy nhân sâm và linh chi được Lâm Dật lấy ra, ánh mắt chủ cửa hàng sáng lên, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra trước mặt!

Chỉ cần nhìn vào chất lượng đã biết chúng đều là những thứ tốt trong tự nhiên!

Trên đời vốn chưa từng tìm thấy, dù có thì cũng đã được hét giá lên cao ngất trời hàng triệu đồng, đơn giản đây không phải là thứ mà người bình thường có thể tiêu dùng được.

Nhưng làm sao trong tay anh ta lại có thứ giá trị như vậy?

Cùng lúc đó, chủ cửa hàng cảm nhận được ánh mắt của lão trung y đang ngồi tọa thiền, ngay lập tức hiểu ý ông ta.

“Cậu em à, không phải cậu đang tham cái nhỏ bỏ cái lớn sao(*).” Chủ hiệu thở dài nói.

(*)捡了芝麻,丢了西瓜/ bỏ dưa hấu lấy hạt vừng: tham cái nhỏ mất cái lớn

“Làm sao vậy?”

“Rõ ràng cậu đang bị lừa gạt, vậy mà phải mua hộp về bỏ vào, lớn chừng nào rồi!”

“Ý ông là nhân sâm và nấm linh chi của tôi là giả?”

“Thật ra không đến mức là hàng giả, cậu nhìn chất lượng màu sắc này rõ ràng là hun khói lưu huỳnh mà ra, còn có rễ cây, thoạt nhìn là trồng nhân tạo, tôi dám bảo đảm với cậu, hai thứ này cộng lại nhiều nhất 1000 đồng, còn không bằng mua của tôi đâu.”

“Của tôi chính là trồng ngoài tự nhiên.”

Lâm Dật biết rõ nguồn gốc của nhân sâm và linh chi

Lương Nhược Hư lấy về từ Viện Nghiên cứu Nông nghiệp rồi đem trồng trên đất tươi tốt màu mỡ, làm sao có thể là đồ giả được?

Mấy kẻ này muốn dồn ép mình, bọn chúng coi mình là đồ ngốc à?

“Cậu xem đi, tôi biết ngay cậu sẽ nói như vậy.”

Chủ hiệu lại nói tiếp:

“Bọn thương gia bụng dạ thâm độc này cứ khăng khăng cho rằng sâm trồng nhân tạo là sâm rừng, rồi bán giá thật cao, đâu có bán hàng chân chính như tôi, nói cho cậu chuyện nội bộ trong ngành sản xuất, cậu lỗ vốn to rồi."

“Cứ như ông nói đó, tôi đúng là bị lỗ vốn rồi." Lâm Dật thở dài nói.

“Thực sự rất đáng thương.” Chủ hiệu giả vờ thông cảm nói:

"Cậu nhóc, tôi xem cách ăn mặc của cậu trông không giống kẻ có tiền, thấy cậu bị người ta lừa tôi cũng không đành lòng. Như vậy đi, cậu trả giá bao nhiêu, tôi sẽ mua lại với giá gốc, dù sao điều kiện của tôi còn có thể, như vậy cậu cũng không bị thiệt thòi.”

“Ông chắc chứ? ”

Chủ hiệu có chút phấn khích: “Đúng, coi như làm chuyện tốt, bởi vì gia đình chúng tôi đều tin vào đạo Phật.”

“Vậy chỗ tình cảm tốt, hai loại này cộng vào, tôi ra giá 10 triệu, ông viết chi phiếu cho tôi đi.”

Phụt-

“Cậu nó cái gì? Cần 10 triệu!”

“Đúng vậy, chính là giá đó, ông có mua không?"

Giá cả lên tới 10 triệu khiến mọi người trong phòng đều kinh hãi.

Đối với bọn họ mà nói thì đây là con số không tưởng(*).

(*)天文数字: con số thiên văn

Thằng nhóc này đúng là đồ ngốc nhiều tiền mà!

“Cậu chắc chắn là bị lừa rồi!”

Chủ hiệu nói: “Cùng lắm là 1000 đồng, tôi chỉ có thể đưa cho cậu 1 vạn, bù lại một ít cho cậu thôi.”

“Không phải…”

Cạch-

Lâm Dật còn chưa nói xong, cửa hiệu thuốc đã bị đẩy ra.

Lương Nhược Hư khoác túi từ bên ngoài bước vào.

"Sao anh lại ở đây?

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment