Chương 1341: Thế Lực Của Nhà Họ Lương.
Chương 1341: Thế Lực Của Nhà Họ Lương.
“Sao em biết được anh ở đây?”
“Em thấy xe của anh đậu ở bên ngoài, hơn nữa trong xe không có người nên em vào đây xem thử.” Lương Nhược Hư nói.
“Ngược lại là anh đó, đang yên lành chạy đến tiệm thuốc làm gì?”
“Lúc trước em cho anh nhân sâm và linh chi, anh chuẩn bị mua hai cái hộp đựng, nhưng chủ tiệm nói là hàng nhân tạo, chỉ đáng 1000.”
“Chỉ đáng 1000?”
Lương Nhược Hư dùng ánh mắt dò xét nhìn chủ tiệm, sắc mặt không thay đổi.
“Cô gái à, thế thì tôi phải nói với cô mấy câu.” Chủ tiệm chỉ chỉ chỏ chỏ nói:
“Cô cũng không hiền lành tí nào cả, nhân sâm với linh chi nhân tạo mà cô bán cho người ta 10 ngàn, tôi nói với cô, cô thế là cấu thành tội lừa đảo rồi đấy, phạm tội rồi đấy!”
“Ông biết tôi là ai không mà dám nói vậy?”
“Cô chính là kẻ bán hàng lòng dạ đen tối, cô còn mặt mũi…”
“Thư ký Lương!”
Không đợi chủ tiệm nói hết câu, đã nghe thấy tiếng nói kinh ngạc phát trà từ phía sau.
Lâm Dật quay đầu lại nhìn, phát hiện ra người nói chuyện là một người phụ nữ, khoảng ngoài 40, sau khi nhìn thấy Lương Nhược Hư, thái độ cung kính, vẻ mặt cẩn trọng.
Nhìn cách ăn mặc trang điểm của cô và thái độ cung kính đối với Lương Nhược Hư, có vẻ giống như nhân viên công tác trong đại viện.
Vừa nghe thấy tiếng gọi này, người trong tiệm cũng đều dồn ánh mắt lên người Lương Nhược Hư.
Người bình thường thì không xứng được xưng hô như thế.
“Cô kêu cô ta là gì?” Chủ tiệm ngơ luôn.
“Thư ký Lương.”
Người phụ nữ trung tiên bày ra bộ mặt thương lắm nhưng lực bất tòng tâm: “Cô ấy là Giám đốc tiêu thụ của Trung Hải thị chung tôi đấy, những thứ khác thì tôi không nói nữa.”
“Giám… giám đốc tiêu thụ…”
Chủ tiệm ngu người luôn, những người đến khám trong tiệm đều ngớ người!
Mặc dù nơi này rất gần đại viện, những nhân vật lớn như thế này cũng không phải muốn gặp là gặp được!
“Bây giờ ông còn cảm thấy những thứ tôi bán cho ông là hàng giả không?”
Chủ tiệm thuốc run lên vài cái, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
“Tôi, tôi…”
Ấp úng mãi hồi lâu, chủ tiệm cũng không thể nói được một câu nào, đã không thể khống chế được ý chí của mình nữa rồi.
“Tiệm thuốc này của ông, nghi án có dính líu đến việc kinh doanh bất chính, xong chuyện tôi sẽ gọi người đến kiểm tra, ông chuẩn bị một chút đi.”
Ông chủ tiệm vẫn ngây ngốc tại chỗ như cũ, không biết phải nói gì mới được.
Bản thân cũng chỉ muốn ăn chút lời, sao lại còn gặp phải chuyện thế này cơ chứ.
Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?
“Cái trình độ bao bọc này của ông đúng là chẳng ra làm sao, vẫn nên về nhà luyện tập thêm đi.”
Nói xong, Lâm Dật cầm theo hai cái hộp cùng Lương Nhược Hư rời đi, lên xe của chính mình.
“Anh cũng thật là, cần gì cứ nói với em là được rồi, hà tất gì phải chạy tới đây chứ.”
“Là do anh thấy em không ra ngoài, nhàn rỗi không có gì làm nên tự đi, ai mà biết được sẽ gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn vậy chứ.”
“Được rồi, không nói chuyện vừa nãy nữa.”
Lương Nhược Hư thắt dây an toàn, xuyên qua hai ngọn núi rồi cắm vào khóa ở ghế bên cạnh.
Mà động tác này cũng làm cho làn sóng trước ngực nổi lên càng rõ ràng.
“Có muốn ăn gì không, em đưa anh đi ăn, bữa này em mời.”
“Sao thế này, gặp được chuyện gì tốt à, tự dưng lại chủ động mời anh đi ăn?”
“Bởi vì biểu hiện của anh không tồi, cho nên mời anh bữa cơm.”
“Khoảng thời gian này chúng ta cũng chẳng gặp mặt mấy lần, làm gì có liên quan đến biểu hiện không tồi cơ chứ.”
Lương Nhược Hư vén tóc lại một chút, cười híp mắt lại, nhìn Lâm Dật:
“Hôm qua mẹ em gọi điện cho em rồi, nói anh lấy được rất nhiều tài liệu trọng yếu bên gia tộc Mitsui, hơn nữa còn đẩy công lao này lên người em, cho nên em muốn mời anh một bữa cơm, không thể nào để anh tốn công vô ích được.”
Ánh mắt Lâm Dật sáng lên, hớn hở ra mặt.
Bởi vì chuyện này đối với anh chính là một tín hiệu rất rõ ràng!
Trầm Thục Nghi nói chuyện này cho Lương Nhược Hư, cũng có nghĩa là bà ấy sẽ nhắm một mắt mở một mắt với chuyện này!
Từ đó nhìn vào, chuyện này chẳng phải thành công rồi sao?
Ít nhất là cũng có tương lai rộng mở.
Vậy nên bữa cơm này cũng không thể để Lương Nhược Hư tốn kém mời mình, bản thân phải mời mới được!
“Đây đâu phải chuyện gì lớn đâu, đều là chuyện nên làm mà.” Lâm Dật được lời, ra vẻ khoe tài nói:
“Cứ nói em muốn ăn gì đi, kể cả bảo anh đích thân xuống bếp cũng được.”
Lương Nhược Hư dùng ánh mắt đánh giá quan sát nhìn Lâm Dật.
“Thế này là thế nào nhỉ, tự nhiên lại lấy lòng thế, chắc chắn có chuyện gì.”
“Anh có chuyện gì được chứ, em đừng có nghĩ anh quá tiểu nhân như vậy.”
“Nấu ăn thì không cần đâu, vừa lãng phí thời gian, vừa bốn bề vắng lặng, nói không chừng anh lại làm chuyện gì xấu, chúng ta tìm một quán ăn nào gần đây là được.”
“Nghe lời em.”
Lâm Dật lái xe, tìm một quán ăn Tứ Xuyên gần đó, chuẩn bị ăn một vài món ăn đơn giản.
Mặc dù không phải nhà hàng 3 sao danh tiếng như Michelin, nhưng hai người cùng nhau ăn cơm, quan trọng nhất vẫn là xem người ngồi đối diện mình là ai.
Còn việc ăn gì, đó không phải thứ quan trọng nhất.
“Đúng rồi, chuyện anh đi Dư Hàng, lãnh đạo bên kia sao còn gọi điện cho em vậy?” Lúc ăn cơm, Lâm Dật hỏi.
“Bởi vì là người nhà của chúng ta đó.” Lương Nhược Hư nói:
“Vốn dĩ lãnh đạo bên đó là người nhà họ Vương, nhưng sau khi xảy ra chuyện, kẻ có liên đới cũng đều bị loại bỏ sạch, đổi thành học sinh của ông nội em, hơn nữa người ta cũng rất rõ con đường bên trong, biết là anh để cơ hội sáng tạo cho Lương gia, cho nên lúc nhìn thấy tên anh, liền có tâm lý muốn thử một chút, gọi cho em một cuộc điện thoại, vốn hai chúng em đều cho là trùng hợp, không ngờ tới quả thật vẫn là anh.”
“Hóa ra chuyện là như vậy.” Lâm Dật có lý gật đầu: “Đến cả người bên Dư Hàng cũng đều đổi thành người của Lương gia rồi, đỉnh thật.”
“Những thứ bây giờ anh thấy, cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi, nhà họ Lương lợi hại vậy đó.”
“Vậy thì em đắc ý rồi.”
Lương Nhược Hi cười hì hì, xinh đẹp động lòng người.
“Đúng rồi, đợi sau khi anh tới bên đó, có cần em đánh tiếng chào hỏi với lãnh đạo của Dư Hàng không, chăm sóc anh chút, điều động mấy trăm triệu tiền vốn cũng sẽ nhẹ nhàng.”
“Không cần phải vậy đâu, trong tay anh có tiền, không cần đi cửa sau.”
Lương Nhược Hư gắp một miếng thịt cá, bỏ vào trong miệng thưởng thức kĩ càng.
Nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Lâm Dật, nghiêm túc mà tinh tế.
Giống như thứ đang thưởng thức không phải vị của thịt cá, mà là người tên Lâm Dật này.
“Không lẽ anh định giúp bọn họ thoát nghèo thật ư?”
“Không thì sao? Nếu như anh không nghĩ như vậy, chạy qua bên đó chịu khổ vậy làm gì?”
“Nhưng em thấy, chuyện này sẽ vô cùng khó khăn.” Lương Nhược Hư nói:
“Em thừa nhận rằng anh rất thông minh, năng lực cũng rất mạnh, nhưng chuyện này thật sự độ khó rất cao.”
“Cho người ta cá ăn chi bằng dạy người ta cách bắt cá, khó nữa cũng vẫn đáng để làm, dù sao cũng phải giúp bọn họ vứt được cái mác nghèo khó kia đi.”
“Hừ!”
Lương Nhược Hư cởi giày cao gót, hồn nhiên hừ một tiếng, sau đó ở dưới bàn ăn đá Lâm Dật một cái.
“Anh có quyết tâm làm chuyện tốt mãnh liệt đến vậy, sao không ở lại Trung Hải mà chạy tới nơi khác để giúp đỡ cơ chứ, em đoán trong này chắc chắn có chuyện gì đó!”
------
Dịch: MBMH Translate