Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1344 - Chương 1342: Không Để Cậu Tới Đây Vô Ích.

Chương 1342: Không Để Cậu Tới Đây Vô Ích.
Chương 1342: Không Để Cậu Tới Đây Vô Ích.
Chương 1342: Không Để Cậu Tới Đây Vô Ích.




Lâm Dật khóc không được mà cười cũng không xong, lúc Lương Nhược Hư ghen cũng vẫn rất xinh đẹp.

“Mau cất hết mấy cái suy nghĩ tư tưởng không lành mạnh trong đầu em đi, chỉ đơn thuần là anh thấy nơi đó rất nghèo, cho nên mới tính qua đó thôi.” Lâm Dật nói:

“Còn về chuyện em nói anh đánh tiếng chào hỏi, anh thấy không quá cần thiết, vẫn nên dựa vào năng lực của riêng bản thân mình để làm việc.”

“Nhưng lãnh đạo bên đó đã biết người đó chính là anh rồi.”

“Vậy em nói với bọn họ, đừng tham dự vào chuyện của anh, cứ giả vờ như không biết bất kỳ chuyện gì hết là được rồi.” Lâm Dật nói:

“Nếu như anh thật sự có thể dựa vào năng lực của mình để giúp bọn họ thoát nghèo, vậy cũng là chuyện đáng để khoe khoang.”

Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, giữa trán tràn ngập ý cười tán thưởng.

“Ờm… có thể hiểu như vậy.”

“Vậy em cũng không tham dự nhiều với anh nữa, anh tự mà làm đi làm lại đi.” Lương Nhược Hư nói:

“Nhưng chuyện thoát nghèo là chuyện lớn, lần này anh đi Dư Hàng có lẽ cũng không thể nào trở về trong chốc lát được nhỉ.”

“Trên lý thuyết thì quả là như vậy không sai, nhưng từ Trung Hải tới Dư Hàng, suốt cả hành trình cũng chưa tới 200 cây số, còn không cần phải đi máy bay, 5 tiếng là có thể chạy đi chạy về, muốn về lúc nào mà chẳng được.”

“Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng không ở Trung Hải, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.”

“Không sao, nếu như em nhớ anh thì có thể đi tìm anh, như vậy cũng có thể bớt được nỗi khổ nhớ nhung.”

“Đồ tưởng bở, em còn lâu mới thèm nhớ anh.” Lương Nhược Hư trợn mắt nói:

“Anh đừng có đi kiếm phiền phức cho em là được, nếu không em lại còn phải thu dọn giúp anh ấy.”

“Tuân lệnh!”

Ăn cơm trưa hết khoảng nửa tiếng, Lâm Dật đưa Lương Nhược Hư quay về, còn thuận tiện đưa hộp nhân sâm kia cho Lương Nhược Hư, bảo cô chuyển đến tay Lương Tồn Hiếu.

“Không phải anh nói muốn lấy cái này về ngâm rượu sao, sao lại tặng cho ba em rồi?”

“Anh còn trẻ sức lực cường tráng, tạm thời chưa cần dùng đến thứ này, tặng cho cha vợ tương lai hợp lý hơn.”

“Xì.” Lương Nhược Hư nói:

“Anh cũng đừng có tự tin quá, chuyện đó chẳng ai nói trước được, mặc dù bây giờ anh còn trẻ trung, nhưng nói không chừng thân thể đã xuống tới sườn dốc rồi, cứ bồi bổ sớm một tí vẫn tốt hơn.”

“Vậy để bây giờ anh thử xem, dùng hành vi thực tế cho em biết thân thể của anh đã xuống sườn dốc chưa nhé.”

“Anh đừng có mà làm càn, đang trên xe đó.”

“Sợ cái gì chứ, trước kia ở Yến Kinh cũng đã thử một lần rồi còn gì.”

“Làm sao mà giống nhau được, lần trước là buổi đêm, bây giờ đang ban ngày, không không không, dù lần trước là buổi đêm, hai chúng ta cũng chưa có làm gì cả, anh cũng kéo em chạy rồi.”

“Vậy thì có gì khác nhau chứ, dù sao thì xung quanh cũng chắc có ai.” Lâm Dật nói:

“Nhưng nếu như mà em ngại, chúng ta có thể tới khách sạn Bán Đảo, nơi đó là địa bàn của anh, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”

“Anh mơ đẹp ghê.” Lương Nhược Hư hừ một tiếng: “Em phải đi làm rồi, anh đi mà tự sinh tự diệt đi.”

Nói xong, Lương Nhược Hư mở cửa xuống xe, mạnh mẽ đoan trang bước vào bên trong tòa nhà.

Lâm Dật nhìn theo Lương Nhược Hư lên lầu, sau đó tự mình đi đến tập đoàn Ánh Dương.

“Không phải đi thôn Hoan Hỷ rồi hả, sao nhanh vậy đã xong việc rồi?”

Nhìn thấy Lâm Dật bước vào, ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan phát sáng, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.

“Phần lớn hoa quả trong đó đều bán hết sạch rồi, anh chỉ đi làm chút việc vặt thôi, xong việc thì liền quay về tìm em” Lâm Dật xoa đầu Kỷ Khuynh Nhan: “Trưa nay anh không về kịp, không có ăn trộm bánh quy nhỏ trong phòng làm việc đó chứ?”

“Yên tâm đi, tuyệt đối không có, lâu lắm rồi em không mua bánh quy nữa rồi, buổi trưa đều sẽ ăn cơm ở nhà ăn hoặc order đồ ăn ngoài.”

Kỷ Khuynh Nhan nói chuyện rất đâu vào đó.

“Biểu hiện rất tốt, anh quyết định cho em cơ hội hun anh một cái, coi như là phần thưởng.”

mua~”

“Hehe, cảm ơn Lâm tiên sinh, moa~”

Kỷ Khuynh Nhiên cười không thấy mặt trời, hôn lên mặt Lâm Dật.

“Bây giờ bên thôn Hoan Hỉ không sao nữa rồi, sau này anh có kế hoạch gì vậy?”

“Nghe khẩu khí của em, sao cứ giống như chắc chắn anh sẽ gây ra chuyện gì ấy, chẳng lẽ anh không thể tới tập đoàn, làm ăn nghiêm túc sao?”

“Đúng là có khả năng này, nhưng tính khả thi không cao lắm.” Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt nhìn Lâm Dật: “Nói em nghe xem, anh lại có tư tưởng kỳ quái gì mới rồi vậy hả Lâm Dật tiên sinh thân yêu của em?”

“Khụ khụ khụ…”

Lâm Dật ho khan mấy tiếng, biểu cảm ra vẻ nghiêm túc: “Đồng chí Kỷ Khuynh Nhan, bây giờ đang là giờ làm việc, xin đồng chí hãy chỉnh đốn thái độ của mình, gọi tôi là chủ nhiệm Lâm.”

“Hửm??? Chủ nhiệm Lâm?”

“Tôi chính thức tự giới thiệu một chút, hiện tại tôi đã là Phó chủ nhiệm ban thoát nghèo của huyện Đông Tam, thành phố Dư Hàng rồi.”

“Hả???”

Biểu cảm của Kỷ Khuynh Nhan nhất thời đông cứng lại, biểu cảm ngốc nghếch không cần nói cũng biết đáng yêu đến mức nào.

“Vậy mà anh lại thành phó chủ nhiệm của ban thoát nghèo?”

Từ góc nhìn của Kỷ Khuynh Nhan, chuyện này quá mức drama rồi, cô cũng nghĩ đến mấy khả năng liền, nhưng chưa hề nghĩ tới phương diện này.

“Có cần phải kinh ngạc đến mức đó không, cũng không phải chuyện gì to tác lắm.”

“Chủ yếu là chuyện này có tính chất đặc thù quá, hơn nữa cần phải có tinh thần trách nhiệm cùng nghị lực rất hơn, thêm cả công việc cũng không nhẹ nhàng, em sợ anh chịu không nổi.”

“Yên tâm đi, thân thể tư chất của anh thế nào chẳng lẽ em còn không rõ sao, bế theo em hít đất 200 cái còn được, lại đi sợ mấy thứ này à?”

“Đây là 2 chuyện khác nhau mà, tính chất làm sao có thể giống nhau được.”

“Còn em thì sao? Không ủng hộ anh đi hả?”

“Dĩ nhiên ủng hộ rồi, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, em đều ủng hộ anh” Kỷ Khuynh Nhan thành thật nói:

“Dù sao thì anh cũng đã chuẩn bị đủ tiền rồi, đến cả nửa đời sau như thế nào cũng không chết đói được.”

“Câu này em thích nghe đó.”

Lâm Dật ôm eo Kỷ Khuynh Nhan, ngồi lên ghế sofa

“Nhưng nếu đi Dư Hàng rồi, thời gian về nhà sẽ ít đi, em đừng ở Cửu Châu Các nửa, về nhà bố mẹ ở đi.”

“Ừm ừm” Kỷ Khuynh Nhan nâng mặt Lâm Dật lên, nói:

“Anh ở bên đó đừng có nhớ em quá, có thời gian thì về đây thăm em, lỡ may nhớ đến sinh bệnh thì không ổn đâu.”

“Em đúng là càng ngày càng đỏng đảnh đó.”

“Hehe…” Kỷ Khuynh Nhanh cười ngốc nghếch: “Vậy anh tính bao giờ thì đi?”

“Ngày kia đi, ngày mai chuẩn bị đưa em đi vòng vòng, chơi bời vui vẻ một hôm sau đó mới đi.”

“Coi như anh còn có chút lương tâm, khoảng thời gian này ngày ngày ở bên ngoài, cuối cùng cũng có chút thời gian bên em rồi.”

“Vậy em mau đi làm việc đi, xong việc thì đi sớm một chút.”

“Được.”

Kỷ Khuynh Nhan từ trên người Lâm Dật đứng xuống, trở về trước bàn làm việc, tiếp tục làm công việc của mình.

Lâm Dật lại lén lút đi tới phòng làm việc của Vương Oánh, nói chuyện mình sắp phải đi Dư Hàng cho cô nghe.

“Một năm trước, hai chúng ta còn ở trong một phòng làm việc, ngày ngày cùng nhau nghiên cứu báo biểu, một năm sau cậu đã trở thành người giàu có tiếng của cả Trung Hải, chị có chút không theo kịp tiết tấu của cậu rồi.” Vương Oánh cười nói.

Vương Oánh hoàn toàn không quan tâm Lâm Dật đi đâu, chỉ cần an toàn là được.

“Em chỉ là làm đi làm lại, chị cũng không cần để bụng làm gì, lúc nào nhàn rỗi không có việc thì sẽ báo với chị một câu.”

Ánh mắt của Vương Oánh tràn ngập sự ấm áp và dịu dàng: “Cậu có thể nhớ tới chị chị đã mãn nguyện rồi, cho nên chị cũng không thể để cậu tới đây vô ích được.”

Nói xong, Vương Oánh lại thuần thục quỳ xuống.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment