Chương 1343: Yêu Và Bầu Bạn
Chương 1343: Yêu Và Bầu Bạn
Khoảng tầm hơn 2 tiếng sau, Lâm Dật tinh thần vô cùng sảng khoái bước ra từ phòng làm việc của Vương Oánh, sau đó ra cửa mua cho Kỷ Khuynh Nhan một ít gạo nếp viên rồi mới quay về phòng làm việc của cô.
Hơn 4 giờ chiều, Kỷ Khuynh Nhan kết thúc những công việc trong tay mình, chuẩn bị cùng Lâm Dật đi thế giới riêng của hai người.
“Hôm nay chúng ta đừng đi ăn nữa, trong nhà không còn nhiều đồ, đi siêu thị dạo một chút đi, anh thường xuyên không ở nhà, em cũng lâu rồi không đi.”
“Được, vậy thì mua nhiều một chút, đem về nhà của bố mẹ vợ tương lai, dù sao thì khoảng thời gian tới em cũng đều ở bên đó, để ở nhà mình cũng vô dụng.” Lâm Dật nói:
“Chúng ta tự mang đồ qua đó, tránh để mẹ nói chúng ta ăn bám.”
“Đúng đúng đúng, mẹ em quả thực sẽ nói em như vậy.” Kỷ khuynh Nhan nói đâu vào đó:
“Nói em không ăn đồ ăn của nhà mình mà lại đi quét sạch tủ lạnh nhà mẹ, lần này chúng ta tự mang đồ đến, không ăn đồ trong nhà mẹ nữa, phải có khí phách.”
“Đi thôi.”
Kỷ Khuynh Nhan kéo tay Lâm Dật, đi tới bãi đỗ xe, sau đó cùng nhau đi tới siêu thị dưới đất của quảng trường Thời Đại.
Hai người cùng xuất hiện gây sự chú ý của không ít những người nam nữ độc thân.
Cho dù biết hai người có quan hệ tình cảm, nhưng bởi vì giá trị nhan sắc quá mức xuất chúng cho nên vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái.
“Đêm nay ăn bò bít tết nhé?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi:
“Những kỹ nghệ khác của em không ổn, nhưng làm món tây thì vẫn tạm được, vừa hay trong nhà cũng đang còn vài chai rượu vang, có thể nhân cơ hội uống một chút.
“Không phải em uống một ly đã say hả?”
“Có lúc anh không ở đây, em sẽ cùng với Viện Viện uống một ít, bây giờ đã luyện được rồi, ít thì cũng có thể uống khoảng nửa ly, không sao cả.”
“Chậc chậc chậc…”
Lâm Dật chép chép miệng: “Em đã nói vậy rồi, vậy thì đêm nay anh bắt buộc phải chuốc say em, vậy là có cơ hội rồi còn gì nữa.”
“Bớt đi, cả cái đầu toàn là mấy suy nghĩ hư hỏng.” Kỷ Khuynh Nhan nói một câu phủi phui, sau đó kéo Lâm Dật đến khu hàng tươi sống.
“Có Wagyu A5 không?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi
“Có, hàng vừa mới tới hôm nay”
“Ừm ừm ừm…”
Kỷ Khuynh Nhan do dự trong chốc lát: “Lấy cho em 10 miếng đi.”
“10 miếng?!”
Nữ nhân viên hoảng hốt một chút: “Cô gái, chỗ chúng tôi là bán Wagyu A5 thượng đẳng, đồng giá một miếng khoảng 2000, cô chắc chắn muốn mua 10 miếng không?”
“Đúng vậy, lấy cho tôi 10 miếng là được rồi.”
“Được được được, vậy cô đợi một chút.”
Hiếm lắm mới gặp được một vị khách sộp như Kỷ Khuynh Nhan, nhân viên phục vụ nhiệt tình chọn cho cô 10 miếng, sau đó cùng nhau đóng gói lại.
Mua thịt bò xong, hai người lại đi đến những nơi khác, mua không ít đồ, nhưng đa phần phần lớn đều là những đồ ăn vặt mà Kỷ Khuynh Nhan thích ăn.
Một tiếng sau, Lâm Dật xách theo bao lớn bọc nhỏ từ trong siêu thị đi ra, sau đó lên xe của mình, lái xe hướng về phía gia đình Kỷ Khuynh Nhan.
“Uầy, hai đứa về sao không nói trước một tiếng với mẹ, đến cả cơm mẹ cũng chưa chuẩn bị đây này.”
Tống Minh Tuệ đón hai người vào nhà, giận dỗi nói
“Hai đứa tụi con chỉ đến đây để đưa ít đồ ăn thôi, tối nay không ăn cơm ở đây, bây giờ sẽ đi liền.”
“Thế này là thế nào vậy, lát nữa có việc sao?”
“Ngày kia Lâm Dật sẽ đi Dư Hàng, có thể phải đi mất một khoảng thời gian, cho nên hai đứa bọn con tính mua một ít đồ mang về đây trước, tránh để mẹ nói con về đây ăn không uống không, hừ hừ hừ…”
Tống Minh Tuệ lườm Kỷ Khuynh Nhan một cái: “Con còn không biết ngại mà nói vậy à, con xem con mua toàn những thứ gì thế này, trừ một chút thịt bò này ra, còn lại đều là đồ ăn vặt.”
Nói xong, Tống Minh Tuệ nhìn Lâm Dật.
“Cháu cũng đừng có chiều nó quá, ăn nhiều đồ ăn vặt không có tốt đâu.”
Lâm Dật cười hehe nói: “Ăn ít lại chút là không sao.”
“Mẹ xem đi, Lâm Dật đã nói rồi đó, ăn ít lại chút là không sao, người ta vốn dĩ là bác sĩ đó, mẹ phải nghe lời anh ấy.” Kỷ Khuynh Nhan đắc ý nói.
“Mẹ thấy con đúng là đủ lông đủ cánh rồi, không quản nổi nữa rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, đắc ý cười.
“Được rồi được rồi, không quan tâm 2 đứa nữa, có việc thì đi làm đi, mẹ cũng không giữ hai đứa ở lại ăn cơm đâu.” Tống Minh Tuệ nói.
“Tụi con đi trước đây.”
Để đồ đạc xuống, hai người cùng nhau lên xe, đi về hướng Cửu Châu Các.
Hôm nay biểu hiện rất tốt.”
Kỷ Khuynh nhan vô cùng hài lòng vỗ vỗ bả vai Lâm Dật, có vẻ bất ngờ nói:
“Sau này cứ tiếp tục cố gắng, chuyện tốt sẽ không thiếu phần anh.”
“Em đã nói vậy rồi, vậy thì anh cảm thấy có thể giao lưu kéo âm khoảng cách một chút nhỉ.”
“Kéo âm khoảng cách?”
Hiển nhiên Kỷ Khuynh Nhan không thể nào hiểu được thế này có nghĩa là gì.
“Em nghĩ kỹ một chút xem, chuyện gì có thể khiến khoảng cách của hai chúng ta trở thành số âm?”
Kỷ Khuynh Nhan chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình, rất nhanh đã có thể hiểu được ý Lâm Dật nói.
“Chuyện quan trọng như vậy không thể nào để cho anh được như ý ngay bây giờ được, nhưng mà anh yên tâm, chỉ cần anh hiểu hiện cho tốt, rồi sẽ có một ngày em làm anh thỏa mãn tâm nguyện.”
“Cái câu ‘Rồi sẽ có một ngày’ này đúng là chả thân thiện tí nào cả, dù cho bao lâu thì cũng vẫn là nó.”
Kỷ Khuynh Nhan xoay người nhìn Lâm Dật, ngạo kiều ngang ngược nói: “Sao thế này, anh còn nói lời giận dỗi cơ hả.”
“Không không không, làm gì có chứ, không cần biết là bao lâu anh cũng sẵn sàng đợi, người thuần khiết giống như em, quan trọng là tinh thần yêu đương, mấy thứ vui vẻ về xác thịt kia, anh khinh bỉ từ đầu đến cuối hết.”
“Nếu như anh nói vậy thì em hiểu rồi, em sẽ khiến cho tinh thần của anh luôn luôn đầy đủ sung túc.”
Lâm Dật: …
Lâm Dật cố gắng gượng cười, lái xe trở về nhà.
Có một chuyện, từ đầu đến cuối anh cũng không được phép.
Kỷ Khuynh Nhan kháng cự chuyện này, không rõ được là vì nguyên nhân phức tạp gì, hay là vì chuyện của Lý Sở Hàm trước đây khiến cô mãi không thể cởi bỏ được nút thắt.
Nếu như là vế trước thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như là vế còn lại, vậy thì chuyện này có lẽ khó mà giải quyết được.
Nút thắt trong lòng là khó cởi ra nhất.
“Cuối cùng cũng tới nhà rồi.”
Vào đến cửa nhà, Kỷ Khuynh Nhan cởi giày cao gót ra, thả lỏng hết sức ngồi lên trên ghế sofa.
“Vẫn là sofa của anh dễ chịu nhất.”
“Em nằm đó đi, anh đi nấu đồ ăn cho em.”
“Vậy sao mà được chứ, đã nói là em nấu cho anh rồi còn gì.” Kỷ Khuynh Nhan ngồi dậy nói:
“Ngày kia anh phải đi rồi, hai ngày này cơm đều để em nấu đi, tránh để tới lúc anh ra ngoài rồi lại thèm được ăn đồ em nấu.”
Kỷ Khuynh nhan kéo Lâm Dật về lại ghế sofa, sau đó tự mình về phòng trên lầu, thay đồ ngủ và dép lê, bắt đầu tới phòng bếp để làm cơm tối.
Cả quá trình Lâm Dật đều không cần động tay vào, đều là cô tự mình làm xong hết.
Thức ăn được đưa lên, Kỷ Khuynh Nhan chủ động rót hai ly rượu vang, cùng Lâm Dật thưởng thức bữa tối trong ánh nến.
Sau bữa cơm, hai người đều ngồi ở sofa dưới nhà em tivi, Kỷ Khuynh Nhan tựa lên đùi Lâm Dật.
Lúc này, trên Tivi đang diễn cái gì, hình như không còn quan trọng nữa.
Hai người dựa sát vào nhau, nương tựa bầu bạn qua ngày, đây mới là chuyện có ý nghĩa nhất trong cuộc sống.
Lâm Dật rất thích kiểu khói lửa trong đời người này, vậy sẽ khiến cho anh có một loại cảm giác cuộc sống chân thực.
Vậy hợp theo loài, người chia theo bầy.
Hai người có thể tụ họp tại một chỗ, luôn là những nơi giống nhau.
Cũng giống như Kỷ Khuynh Nhan, cô cũng rất thích cuộc sống kiểu góp gạo thổi cơm chung như thế này.
Đồng thời.
Cũng yêu người đàn ông ở bên cạnh mình vô cùng sâu đậm.
------
Dịch: MBMH Translate