Chương 1344: Hiền Lành Và Chanh Chua.
Chương 1344: Hiền Lành Và Chanh Chua.
Buổi sáng ngày hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan đã lôi Lâm Dật dậy từ sớm, chuẩn bị ra ngoài hẹn hò.
Hơn nữa còn làm bữa sáng theo lời hứa tối qua.
Chiếc tạp dề ôm chặt lấy vòng eo xinh đẹp, trong tay cầm cái xẻng nấu ăn. Dáng vẻ yêu kiều của một nữ đầu bếp nhỏ.
“Từ đêm qua đến giờ, biểu hiện đều rất tốt, xin Lâm phu nhân cứ tiếp tục phát huy.”
“Anh sướng quá rồi đó.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Em thấy anh sắp phải đi nên mới làm cho anh, anh còn muốn để em làm mỗi ngày, sướng chết anh đi.”
“Vậy để anh ngày nào cũng đi, vậy thì em ngày nào cũng làm đồ ăn ngon cho anh rồi.”
“Ngày nào cũng đi?”
Kỷ Khuynh Nhan véo eo Lâm Dật nói: “Nếu anh dám ngày nào cũng đi, thì những ngày tháng này cũng không cần phải sống nữa.”
“Đừng đừng đừng, Lâm phu nhân bớt giận.”
“Xì, lấy bát đũa đi.”
Lâm Dật đi lấy bát đũa, hai người cùng nhau ăn sáng.
Đồ ăn rất đơn giản, không hề thịnh soạn một chút nào, nhưng hai người ăn vẫn thấy rất ngon.
Có những thứ, không phải cứ của ngon vật lạ là tốt, mà chỉ đơn giản là một ngôi nhà, và người sống trong ngôi nhà đó.
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan về phòng trang điểm, sau đó hai người cùng lái xe rời đi. Đi đến Disney Trung Hải.
Mặc dù lúc ở Mỹ cũng từng đi qua một lần, nhưng cũng phải có một lần vui vẻ ở Disney Land Trung Hải.
Hơn 2 giờ chiều, sau khi chơi ở Disneyland, Kỷ Khuynh Nhan lại kéo Lâm Dật đến quảng trường Hằng Long.
Mua cho anh ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, và thay đồ tắm.
Thân mật lại chu đáo, giống như một người vợ nhỏ quán xuyến tất cả mọi việc.
Đêm hôm đó, cuộc sống vẫn bình yên như thường.
Kỷ Khuynh Nhan lên lầu giúp Lâm Dật thu dọn hành lý.
Lâm Dật thì ngồi trên ghế sofa dưới nhà, nói chuyện với nhóm bạn cùng phòng đại học.
“Lão Ngũ, cậu ở Dư Hàng thế nào rồi.”
“Giờ không được gọi là Lão Ngũ nữa.” Trương Tùng trong nhóm nói: “Nghe nói đang cùng người ta khởi nghiệp rồi, sau này chúng mình phải gọi là Tôn tổng.”
“Mấy người đừng có như thế chứ.” Tôn Kiện nói:
“Tôi thuộc về mảng nhập cổ phần công nghệ, bạn tôi thì gia đình có tiền, bố cậu ấy ở Dư Hàng rất lợi hại. Cho cậu ấy ít tiền đi lập nghiệp. Tôi chỉ theo cậu ấy lăn lộn bên ngoài thôi, không thể sánh với Lão Đại được.”
“Câu này có lý đấy, lão Đại bây giờ như mặt trời giữa ban trưa vậy. Cậu phải nịnh bợ nhiều vào, biết đâu còn đầu tư cho cậu một chút.” Trương Tùng nói.
“Đừng, chúng ta chơi với nhau 4 năm rồi, đừng có liên quan đến tiền bạc, liên quan đến tiền bạc rồi thì không chơi chung được nữa đâu.”
“Không sao, lão đại bây giờ là đại gia rồi, không đu theo cậu thì còn đu theo ai.” Trương Tùng cười haha nói.
“Cậu có biết không, năm ngoái tôi đi công tác ở Trung Hải, đúng là dọa tôi một phen, biệt thự mà lão đại ở cứ như là cung điện vậy. Đúng là đỉnh thật. Với địa vị bây giờ của lão đại, chỉ cần nhỏ ít tiền từ trong kẽ tay ra thôi cũng đủ cho chúng ta sống cả đời rồi.
Nói thì nói như vậy, nhưng đúng đó chỉ là lời nói ngoài miệng thôi.
Nếu như bọn họ thật sự có suy nghĩ về phương diện này thì đã sớm đến xin trên đầu Lâm Dật rồi.
“Cái này là chắc chắn rồi, một chiếc xe bất kì của lão đại thôi cũng đủ cho tôi mua nhà ở Dư Hàng đó.”Tôn Kiện nói:
“Nhưng mà nói là nói như vậy, cậu với Lão đại còn gặp lại nhau, chứ từ khi tốt nghiệp xong tôi chạy khắp chân trời đất bể, bây giờ mới ổn định lại ở Dư Hàng. Khi nào có thời gian, chúng ta tụ họp lại, đến Trung Hải ăn một bữa to đi.”
“Tháng sau tôi được nghỉ phép, vấn đề này có thể xem xét.”
“Haha, cứ quyết vậy đi, tôi cũng muốn trải nghiệm xem cảm giác đi club tự do là như thế nào!” Tôn Kiện cợt nhả nói.
“Club thì không được, phụ nữ trong đó, ai ai cũng chỉ biết chém gió. Chưa lên tay thì cứ nói bản thân mình đỉnh lắm, chuyện lớn chuyện bé đều biết. Cậu đoán xem sau đó thì sao, làm siêu chán, đm tôi cũng bị đứt đoạn luôn!” Trương Tùng nói:
“Tôi đề nghị chúng ta tìm một quán rượu, sau đó kiếm mấy người lợi hại đến chơi cùng, đưa chúng ta lên đỉnh, thừa dịp chúng ta tụ hội thế này, kiếm một khu nào đó đánh vương giả chút.”
Tôn Kiện: Cậu đi ngủ cmn đi.
Lâm Dật: Cậu đi ngủ cmn đi.
“Lão đại, tinh thần của cậu ấy không bình thường, chuyện này hai chúng ta nói riêng là được rồi.” Tôn Kiện nói.
“Tạm định là tháng sau, cậu có thể sắp xếp thời gian không.”
“Đừng tới tháng sau, tôi có chút việc, ngày mai đi Dư Hàng, hai chúng ta hẹn trước vậy.”
“Đm, thật hay giả vậy, vậy thì tình cảm càng tốt.” Tôn Kiện kích động nói.
“Lúc nào đến, tôi đặt trước chỗ cho cậu.”
Lâm Dật tính thử chuyện ngày mai, sau đó trả lời: “Chắc khoảng buổi trưa là tôi tới nơi, cùng nhau đi ăn bữa cơm đi.”
“Được luôn, cậu đến Dư Hàng rồi, chắc chắn tôi sẽ sắp xếp đâu ra đó cho cậu.”
“Giúp đỡ rồi, vẫn là để tôi mời cậu đi.”
“Khách khí vậy làm gì, đợi chúng ta đến Trung Hải, lúc đó cho cậu sắp xếp hết, nhưng ở tấc đất nào của Dư Hàng cũng phải để tôi sắp xếp.”
“Chuyện nhỏ, ngày mai liên lạc qua điện thoại nhé.”
“Oke”
Sau khi nói chuyện ở wechat xong, ba người lại chơi thêm vài trận Liên quân nữa rồi mới nghỉ.
Tắt điện thoại, Lâm Dật vươn người một cái rồi đi lên lầu.
“Nhiều đồ vậy sao?”
Nhìn thấy 3 vali hành lý ở trên đất, Lâm Dật đơ mất một hồi: “Có phải hơi khoa trương rồi không?”
“Chủ yếu là lần này khác những lần trước, em đoán anh sẽ đi rất lâu mới có thể về, cho nên mới mang cho anh nhiều đồ một chút.”
Kỷ Khuynh Nhan vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi lên.
“Anh đến thành phố Dư Hàng, cách chúng ta không đến 200km, nếu như thiếu đồ, anh về lấy là được. Nếu như không có thời gian thì em mua đồ gửi về cho anh.”
“Không cần, Dư Hàng cũng là thành phố lớn, những thứ Trung Hải có bên đó cũng có, nếu thiếu đồ thì anh mua ở đó là được rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan ánh mắt không vui lườm Lâm Dật một cái: “Con người anh đúng là cứng nhắc”
Ừm ừm?
Cứng nhắc?
Đây không phải sự thật sao?
……
Sáng hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan vẫn dậy sớm làm bữa sáng, nhưng không cuống cuồng gọi Lâm Dật dậy nữa.
Lần này anh phải đi xa, có thể rất lâu mới về, cứ để cho anh ngủ nướng thêm chút nữa đi.
Ăn sáng xong, Kỷ Khuynh Nhan lại chui vào lòng Lâm Dật dính lấy một hồi, còn lặng lẽ lau nước mắt.
Miệng thì nói lấy gà theo gà lấy chó theo chó. Nhưng trong cách nói chuyện vẫn có chút giận dỗi Lâm Dật, đang yên đang lành sao lại phải đi Dư Hàng cơ chứ.
Mặc dù rất gần, nhưng cũng vẫn ra khỏi thành phố.
Cảm giác cũng không giống nhau.
Quyến luyến không nỡ, Kỷ Khuynh Nhan dính lấy Lâm Dật hơn một tiếng đồng hồ mới không nỡ mà rời đi.
Rời khỏi Cửu Châu Các, Lâm Dật chưa đến Dư Hàng ngay, mà đi đến bệnh viện Hoa Sơn.
Mặc dù phải đi rồi, thì cũng phải đến chào hỏi Lý Sở Hàm một tiếng, nói tin này cho cô ấy nghe.
Lâm Dật nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 9 giờ sáng. Nán lại chỗ Lý Sở Hàm một chút, buổi trưa là có thể tới Dư Hàng.
Bất kể là lúc nào, cửa bệnh viện Hoa Sơn cũng vô cùng bận rộn.
Lâm Dật tìm kiếm số wechat công khai, tìm thấy được phòng làm việc của Lý Sở Hàm, sải bước đi tới đó.
Nhưng vừa mới mở cửa bước vào, đã nghe thấy tiếng cãi vã.
“Cô làm sao vậy hả, tôi đưa bệnh nhân tới bệnh viện rồi, dựa vào cái gì mà không chữa trị!”
------
Dịch: MBMH Translate