Chương 1345: Bệnh Ngốc Có Thể Lây Truyền
Chương 1345: Bệnh Ngốc Có Thể Lây Truyền
Giọng nói trong phòng khám rất lớn, đến mức người xếp hàng bên ngoài đều nghe được.
Tất cả đều tò mò nhìn vào bên trong, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì rất nhiều người đều biết, Lý chủ nhiệm của bệnh viện Hoa Sơn là một bác sĩ rất tốt, không chỉ y thuật cao siêu mà tính tình cũng rất tốt. Lúc đối mặt với người bệnh xưa nay chưa từng mắng chửi người, không giống với mấy bác sĩ không có tính nhẫn nại như này.
“Các người đưa bệnh nhân tới, nhưng không giao tiền nằm viện, dựa theo quy định của bệnh viện thì không thể làm phẫu thuật cho cha của anh được.” Lý Sở Hàm nói.
“Tôi có nói là không giao tiền viện phí sao, tôi chỉ là ra ngoài lấy tiền nên chậm một chút, hiện tại bệnh tình của cha tôi đã trở nên nghiêm trọng, bệnh viện các người phải chịu trách nhiệm trực tiếp!”
“Tôi đã xử lý dự phòng cho cha của anh, nhưng anh đi lấy tiền gì mà phải mất đến ba giờ vậy. Tôi không biết là anh định đi đâu để lấy tiền cả.”
“Tôi đi đâu lấy tiền cũng cần nói cho cô biết sao? Mấy người làm bác sĩ như các người sao lại không có chút y đức nào vậy, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bệnh nhân chết đi như vậy sao!”
“Thực sự xin lỗi, dựa theo các quy định liên quan, nếu như người thân không giao phí phẫu thuật thì chúng tôi có tư cách không giúp đỡ trị liệu. Hơn nữa tôi đã xử lý dự phòng trước rồi, đây đã là kết quả sau khi xin phép viện trưởng, anh không có tư cách chỉ trích tôi!”
“Cô nói tới nói lui chính là muốn thoái thác trách nhiệm, bác sĩ các người đúng là không có y đức, tôi muốn truy cứu chuyện này tới cùng!”
Nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu.
Mấy rắc rối y tế này thật đúng là tầng tầng lớp lớp a.
Cùm cụp.
Lâm Dật đẩy cửa phòng khám bệnh ra, tiếng cãi vã bên trong đột nhiên im bặt.
Ngoại trừ Lý Sở Hàm và Kiều Hân.
Bên trong còn có bốn người, hai nam hai nữ, hẳn là quan hệ vợ chồng.
Ngoài ra còn có hai y tá, dường như là đang khuyên can.
“Anh Lâm!”
Nhìn thấy Lâm Dật tiến vào, Kiều Hân lập tức vui vẻ.
Lý Sở Hàm cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lâm Dật sẽ xuất hiện vào lúc này.
“Lâm chủ nhiệm, ngài tới rồi.” Hai người y tá hô lên.
Lâm Dật gật gật đầu, “Các người đi ra ngoài trước đi, để tôi xử lý chuyện ở đây là được.”
“Đã biết, Lâm chủ nhiệm.”
Cho dù Lâm Dật đã rời khỏi bệnh viện Hoa Sơn, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, cho nên hai y tá rất nghe lời mà ra khỏi phòng khám bệnh.
Có anh xử lý việc này thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi hai y tá đi ra, bốn người thân của bệnh nhân bắt đầu quan sát Lâm Dật.
“Anh là chủ nhiệm của bệnh viện này?”
“Đúng, có chuyện gì thì các người có thể nói với tôi.”
“Bệnh viện các người làm việc thế nào vậy. Người bệnh đã được tới, thế mà lại không cho chữa bệnh, hiện tại bệnh tình của cha tôi đã trở nên nghiêm trọng. Vốn dĩ chỉ cần mấy trăm ngàn đã có thể chữa khỏi bệnh, nhưng hiện tại lại cần năm trăm mấy ngàn. Bệnh viện các người phải chịu toàn bộ trách nhiệm về chuyện này!”
“Anh Lâm đừng nghe bọn họ nói bậy!” Kiều Hân nói:
“Đám người này chính là một đám vô lại, sau khi đưa người tới chỉ giao 1000 tệ rồi biến mất không thấy. Nếu như không phải viện trưởng phát tin tức, nói không giao tiền thì bệnh nhân sẽ chết, bọn họ cũng sẽ không tới.”
“Con mẹ nó cô nói ai vô lại đó, nói chuyện chú ý một chút!” Người đàn ông đầu trọc chỉ Kiều Hân mắng.
Ba!
Lâm Dật đánh vào tay của anh ta, “Nói chuyện khách sáo một chút, đây không phải nơi cho anh giương oai.”
Có Lâm Dật làm chỗ dựa, Kiều Hân không sợ hãi chút nào.
“Chuẩn bị tiền gì mà mất ba giờ, gọi điện thoại cũng không nhận, nếu như đây không tính là vô lại vậy thì tính là gì.”
“Bệnh viện là nơi chăm sóc người bị thương, điều kiện của người thân bệnh nhân khó khăn, chẳng lẽ các người định trơ mắt nhìn người chết sao!” Người đàn ông đầu trọc nhân kêu gào:
“Nếu như chút lòng công đức ấy cũng không có, tôi thấy các người cũng không cần làm bác sĩ làm gì nữa!”
“Anh nói không sai, bệnh viện đúng là nơi chăm sóc người bị thương, bác sĩ cũng quả thực phải có công đức, nhưng có chút chuyện có lẽ anh không biết.” Lâm Dật nói:
“Bệnh viện chúng tôi có thu nhận và giúp đỡ rất nhiều người không có tiền khám bệnh. Chúng tôi cần phải chữa trị cho từng người, cho nên cha của anh phải chờ ở hàng sau. Nếu như mạng của ông ấy mạnh mẽ, có thể chờ thêm một lát thì có thể cứu, nếu như chờ không được thì sẽ phải chết. Cho nên các người cũng không cần thiết phải đến đây náo loạn, đúng không. Còn có nhiều người không có tiền muốn khám bệnh miễn phí kia kìa, dựa vào cái gì mà phải khám cho các người trước?”
Bốn người thân bị nói cho á khẩu không trả lời được.
“Chúng tôi lúc đó không phải đã đưa 1000 tệ rồi sao, phải xem bệnh cho cha của tôi trước chứ!”
“Tôi cảm thấy bệnh của cha anh không có vấn đề gì lớn, nhưng mà anh thì cần phải xem lại não của mình một chút đó.” Lâm Dật nói:
“Loại bệnh đần độn này có thể truyền nhiễm, nên cẩn thận một chút mới hợp lý.”
“Con mẹ nó anh nói ai đó!”
Người đàn ông đầu trọc chỉ vào Lâm Dật rồi mắng.
Ba!
Lâm Dật đưa tay mạnh mẽ tát lên mặt của anh ta!
Ngay sau đó lại đá một chân vào lồng ngực anh ta, khiến cho cửa của phòng khám bệnh cũng bị đụng nát!
Nhìn thấy Lâm Dật mạnh mẽ như vậy, ba người còn lại đều bị dọa cho phát sợ, không nghĩ đến bác sĩ trẻ tuổi này lại đánh người độc ác như vậy.
“Kiều Hân.”
“Tôi ở đây, anh Lâm.”
“Tìm người đưa anh ta đến khoa chỉnh hình đi, nói với Lưu chủ nhiệm, tôi sẽ giúp anh ấy hoàn thành KPI tháng này.”
“Hả? Gãy xương sao?”
“Gãy mất ba cái.”
“Anh Lâm trâu bò.”
“Anh đây là đả thương người khác, phải chịu trách nhiệm hình sự!”
Một người phụ nữ trung niên chỉ vào Lâm Dật, hẳn là có quan hệ vợ chồng với người đàn ông bị đánh.
“Nhanh mẹ nó báo cảnh sát đi.” Lâm Dật không nhịn được mà nói:
“Tôi mới hơn hai mươi tuổi đã lên làm chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn, cô cho rằng là vô duyên vô cớ sao? Đạp mấy người một chân đang còn nhẹ, nếu như tôi thật sự muốn tính toán chi li thì các người đã bị bắt vào tù rồi.”
Bốn người bị dọa không nhẹ, lúc này mới ý thức được, thân phận của Lâm Dật có khả năng không đơn giản.
Dù sao nơi này cũng là bệnh viện Hoa Sơn, là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước, có thể làm chủ nhiệm ở đây thì hoặc là có kỹ thuật tốt, hoặc là có quan hệ mạnh.
Cậu ta còn trẻ như vậy, kỹ thuật chắc chắn là không được, khả năng duy nhất chính là quan hệ nhân mạch của cậu ta rất cường đại.
Dưới loại tình huống này mà báo cảnh sát thì phía bên mình sẽ ăn thiệt thòi.
Hơn nữa, hôm qua lúc mình đưa người tới quả thực là không nghĩ tới chuyện trả tiền.
“Đều mẹ nó còn đứng đây làm gì? Chờ tôi gọi cáng cứu thương đến khiêng các người đi sao?”
Bốn người đều cẩn thận nhìn Lâm Dật, trong mắt tràn đầy kiêng kị, đành xám xịt rời đi.
“Đám vô lại này thật sự là đáng giận, xem bệnh không muốn trả tiền, thế mà còn tới đây gây chuyện, đánh bọn họ một trận đã quá nhẹ nhàng rồi.” Kiều Hân nói.
“Trên đời này loại người gì cũng có, sau này nếu còn gặp phải loại tình huống này, tìm bảo an trực tiếp động thủ là được. Nếu như xảy ra phiền toái thì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho các người.”
Kiều Hân cười hắc hắc, “Là toàn viện đều có đãi ngộ này, hay là chỉ có một mình Lý chủ nhiệm?”
“Cô nói xem?”
Kiều Hân cười hắc hắc, quay đầu nhìn về phía Lý Sở Hàm, nói:
“Lý chủ nhiệm, anh Lâm đã tới đây rồi, hai người tìm một chỗ ngồi một hồi đi, em đi thu dọn cục diện rối rắm này một chút.”
“Em gọi người tới thu dọn là được, đợi lát nữa chị sẽ trở lại.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Lý Sở Hàm gật gật đầu, sau đó như không có chuyện gì xảy ra rời đi cùng với Lâm Dật, giống như là quan hệ đồng nghiệp rất nghiêm chỉnh. Hai người đến một phòng dụng cụ bên cạnh.
“Sao tới đây lại không nói trước một tiếng, để em bảo người khác thay ca.” Lý Sở Hàm ôn nhu nói.
------
Dịch: MBMH Translate