Chương 1346: Dưới Bóng Cây Bách Hợp.
Chương 1346: Dưới Bóng Cây Bách Hợp.
“Anh gần đây tìm được một công việc mới, đến Dư Hàng giúp đỡ người nghèo, lát nữa sẽ đi. Thời gian về bên này có lẽ sẽ không nhiều, cho nên mới đến đây gặp em một chút.”
“Đến Dư Hàng giúp đỡ người nghèo sao?”
Lý Sở Hàm lẩm bẩm một câu, “Là huyện Đông Tam kia à?”
“Em còn biết nơi này?”
“Năm ngoái lúc anh chưa tới đây, bệnh viện có tổ chức hoạt động chữa bệnh xuống nông thôn và thực hiện ở mấy nơi. Nhưng em không có đến huyện Đông Tam, mà nghe những đồng nghiệp khoa khác nói, điều kiện của huyện Đông Tam quả thực không tốt lắm. Các trấn trực thuộc cũng giống như trấn Bắc Kiều, anh nên chuẩn bị tâm lý.” Lý Sở Hàm nói.
“Yên tâm đi, anh đã hiểu đại khái tình huống, biết nó như nào.”
“Lần này cũng là bỏ tiền sửa đường sao?”
“Không phải như em nghĩ.” Lâm Dật nói:
“Anh là Phó chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo, lần này không phải là định hướng viện trợ, mà là giải quyết gốc rễ của vấn đề này.”
“Hả?”
Đôi mắt đẹp của Lý Sở Hàm trừng lớn, nhìn Lâm Dật một hồi lâu.
“Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà anh nên làm nha, đó không phải chuyện dễ dàng.”
“Anh biết, nhưng mà muốn làm chút chuyện có tính khiêu chiến, cứ luôn đưa tiền cũng không giải quyết được vấn đề căn bản.”
“Anh nói cũng đúng.” Lý Sở Hàm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Buổi trưa ở lại đây ăn cơm không?”
“Cơm thì không ăn đâu, bên kia có hẹn rồi, buổi trưa hai người các người cứ ăn đi.”
“Ừm, được.” Lý Sở Hàm nói:
“Chờ lúc em không bận rộn, có thể đến thăm anh không?”
“Xem em kìa, tại sao lại không thể?”
Lý Sở Hàm nở nụ cười, giống như một đóa hoa bách hợp đung đưa trước gió.
“Không phải giữa trưa còn có hẹn sao, lái xe từ đây đến Dư Hàng cũng mất hai giờ, hiện tại liền đi đi thôi, đừng để chậm trễ.”
Lâm Dật gật gật đầu, giang hai cánh tay ra, “Trước khi đi, không cho anh ôm một cái sao?”
Lý Sở Hàm trở nên ngượng ngùng, cắn môi, ôm Lâm Dật thật chặt, cũng chủ động đưa môi mình lên.
Động tình mà quên mình.
“Được rồi...”
Nửa phút đồng hồ sau, Lý Sở Hàm tránh khỏi từ trong ngực của Lâm Dật, trên gương mặt mềm mại hiện lên từng ráng mây đỏ.
“Nơi này là bệnh viện, không thể làm loạn...”
Giọng nói của Lý Sở Hàm rất nhỏ, vừa sửa sang lại quần áo của mình, vừa dùng giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe để nói.
Lâm Dật cười hắc hắc, “Vậy hôm nay đến đây vậy.”
“Ừm...”
Lý Sở Hàm lặng yên gật đầu, “Em tiễn anh.”
Hai người cùng đi ra bệnh viện, Lâm Dật lên xe, Lý Sở Hàm đứng dưới bóng cây vẫy tay, căn dặn Lâm Dật nhớ chú ý thân thể.
Nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy một người phụ nữ không muốn rời đi.
Lâm Dật hiểu ý cười một tiếng, trong lòng vô cùng cảm động.
Reng reng reng _ _
Lái đi ra ngoài không bao xa, điện thoại của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là điện thoại của Tôn Kiện.
“Lão đại, lúc nào thì đến vậy, em không có chút tâm tư nào để làm việc đây này.”
“Anh cũng không bảo cậu đến đại bảo kiếm, kích động cái lông a.”
“Em lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng gặp mặt, em cũng muốn gặp anh nha.” Tôn Kiện nói:
“Em nhớ năm trước, lúc em đến Yến Kinh, sau khi xuống tàu thì bị mất ví, anh đã chuyển cho em 700 tệ, sau đó trả lại cho anh thì anh không cần. Em luôn ghi nhớ những chuyện này.”
“Ghi nhớ trong lòng là được.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Anh vừa xuất phát, khoảng hai giờ sau sẽ đến.”
“Em gửi cho anh địa chỉ của cửa hàng, đây là công ty của chúng em, anh đến đây tìm em, sau đó chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng, hương vị rất là ngon đó.”
“Được.”
“Ở công ty chờ anh đi.”
Cúp điện thoại, Lâm Dật đạp chân ga, lái về về thành phố Dư Hàng.
...
Thành phố Dư Hàng, công ty TNHH khoa học kỹ thuật Vũ Lâm.
“Lão Tôn, tôi thấy anh cả một buổi sáng đều đứng ngồi không yên, có phải là bị người ta bỏ cho nên tâm trạng không tốt đó chứ, ha ha...”
Người nói chuyện, mặc quần bò ngắn chín phần, đi một đôi AJ1 đỏ thẫm, trên cổ còn đeo trang sức màu bạc, phối hợp tổng thể thì coi như là vừa người, nhưng giá trị nhan sắc lại không đủ.
Người đàn ông tên là Lý Thanh Nguyên, là đại cổ đông của công ty này, chiếm 70% cổ phần, ba người còn lại bao gồm Tôn Kiện chỉ chiếm 30% còn lại.
Nhà của Lý Thanh Nguyên có chút danh tiếng tại Dư Hàng, vì lần lập nghiệp này, Lý Thanh Nguyên đã cầm 8 triệu từ trong nhà ra, cũng coi như là sinh động.
“Tôi ngay cả bạn gái đều không có, mất cái gì mà mất.”
“Vậy anh đang làm gì vậy chứ, nghĩ được phương án đưa vào hoạt động chưa?”
“Làm được một nửa rồi, dù sao cũng không vội, ngày mai lại nói.”
“Đây hình như cũng không giống với tính cách của anh, không phải mỗi ngày đều nói mình là Tam Lang liều mạng sao, giờ sao lại trở nên lười biếng rồi.”
Người nói chuyện có dáng người hơi mập, cao khoảng 1m7, để đầu đinh, trên cánh tay còn có hình xăm.
Người đàn ông này tên là Lưu Quang Minh, là quản lý kỹ thuật của công ty.
“Lão đại cùng phòng của tôi hôm nay sẽ đến đây, sau khi tốt nghiệp đều đã nhiều năm không gặp, chúng tôi chuẩn bị cùng đi ăn cơm.”
“Có đến mức đó không, nhìn bộ dạng hưng phấn của anh kìa. Tôi còn tưởng rằng là bạn gái tới, suy nghĩ cả nửa ngày thì lại là bạn cùng phòng.” Lưu Quang Minh nói.
“Ai nói không phải đâu.” Lý Thanh Nguyên cười ha hả nói:
“Chúng tôi cũng nói trước, nếu như là bạn gái tới thì tôi sẽ cho anh ba ngày nghỉ, nhưng bạn cùng phòng đến sẽ không còn đãi ngộ này đâu, ha ha...”
“Hai người bớt giả trang đi, chờ lão đại tôi đến chắc chắn sẽ dọa chết các người.” Tôn Kiện đốt điếu thuốc, nói.
“Dọa chết chúng tôi sao?” Lý Thanh Nguyên nói:
“Lão đại của anh lớn lên có ba đầu sáu tay hay là làm sao thế? Còn có thể dọa chết chúng tôi?”
“Tôi nói với các người, lão đại của tôi rất có tiền, sống trong biệt thự tầm một tỷ, xe đều là Rolls-Royce hoặc là siêu xe, hơn nữa còn có bến tàu cho riêng mình, không phải là thứ mà mặt hàng các người có thể so sánh.”
Lúc trước Trương Tùng đến Trung Hải, tập đoàn Lăng Văn của Lâm Dật vẫn còn nằm trong giai đoạn chuẩn bị thành lập, cho nên cũng không biết chuyện của công ty của anh, chỉ biết là anh có một bến tàu.
Lâm Dật cũng không để lộ chuyện về tập đoàn Lăng Vân, đều là bạn học, không cần thiết nói nhiều như vậy, làm giống như mình đang khoe khoang không bằng.
“Mẹ nó, thật hay giả thế? Có tiền như vậy sao?”
Hai người đồng thời kinh hô.
Không nói đến việc anh ta một năm kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần một phòng nhỏ kia thôi đã đủ để nghiền ép Lý gia bọn họ.
“Anh có phải là đang khoác loác hay không.” Lưu Quang Minh nói:
“Sao lúc trước không nghe anh nhắc tôi.”
“Các người thật sự không tin sao.” Tôn Kiện ra vẻ, nói:
“Tôi có một bạn cùng phòng khác, trước đó từng đến Trung Hải, cậu ấy đã tận mắt thấy, không có khả năng là giả được.”
“Nếu như bạn cùng phòng của anh trâu bò như vậy thì anh tìm anh ta mà nương tựa, nhất định sẽ mạnh hơn so với bây giờ a.” Lý Thanh Nguyên nói.
“Nói như thế không sai, nhưng lúc đi học, quan hệ của chúng tôi rất tốt, nếu như nhắc đến tiền bạc thì mối quan hệ này sẽ biến chất.” Tôn Kiện nói:
“Lại nói, hiện tại tôi cũng rất tốt, không lo ăn không lo mặc, cũng không cần thiết phải vậy.”
“Anh nói cũng đúng.” Ánh mắt Lý Thanh Nguyên di chuyển lòng vòng, ngửi được một cơ hội buôn bán.
“Bạn cùng phòng của anh đến Dư Hàng để làm gì? Là có hạng mục gì sao?”
------
Dịch: MBMH Translate